Miệng phun ra một ngụm máu tươi, Đàm Văn Bân nghiến răng, dán thẳng tấm Phá Sát Phù lên chính ngực mình. Tấm bùa vừa chạm vào, một bóng đen lập tức bị ép bật ra khỏi lưng hắn, gào thét rồi bốc cháy ngùn ngụt trong không khí.

Đàm Văn Bân dán Phá Sát Phù, bóng đen bốc cháy.Đàm Văn Bân dán Phá Sát Phù, bóng đen bốc cháy.

Thoát khỏi con quỷ phu dai dẳng, cơ thể Đàm Văn Bân nhẹ bẫng, nhưng cơn đau từ những vết bỏng do pháp trận trong nhà gây ra vẫn còn âm ỉ. Đúng lúc đó, hắn thấy một bóng người cháy đen, chính là bà Tăng, đang chống gậy lảo đảo tiến về phía nhà bếp. Hắn không biết bà ta định làm gì, nhưng linh cảm mách bảo phải ngăn lại. Hắn vớ lấy cây Hoàng Hà Xẻng, gắng gượng đuổi theo.

Đàm Văn Bân cầm xẻng, kiên quyết đuổi bà Tăng.Đàm Văn Bân cầm xẻng, kiên quyết đuổi bà Tăng.

Từ trên lầu hai, một giọng nói a dua, gấp gáp vọng xuống: “Này Lao Thi Nhân, cứ đi đi, ta có trọng lễ tặng ngươi, bí kíp truyền thừa, ngươi không muốn sao?”

Đàm Văn Bân chỉ muốn bật cười. Bí kíp ư? Thứ hắn thiếu là cái đầu để đọc hết những cuốn sách của Viễn Tử Ca, chứ không phải bí kíp.

Giọng nói trên lầu càng lúc càng hoảng loạn, tuyệt vọng. Con cá trong phòng thờ đang dần biến dạng. Một bên mắt nó đã hoá xám trắng, thân mình trương phềnh như bị luộc chín. Pháp trận trong nhà đã khởi động lại, nó kẹt cứng ở đây, sắp đến đường cùng.

Con cá trên lầu hai biến dạng, trông kỳ dị.Con cá trên lầu hai biến dạng, trông kỳ dị.

Trong bếp, bà Tăng đã giơ cây gậy lên, nhắm đầu nhọn vào ngực Tăng Nhân Nhân đang bất tỉnh trên sàn.

“Chát!”

Một tiếng gọn lỏn vang lên. Cây Hoàng Hà Xẻng đã bổ xuống kịp thời, đầu bà Tăng vỡ tan thành bột mịn, cả thân người cũng theo đó mà hóa thành tro bụi.

Hoàng Hà Xẻng của Đàm Văn Bân ngăn cản bà Tăng.Hoàng Hà Xẻng của Đàm Văn Bân ngăn cản bà Tăng.

Giải quyết xong mối nguy, Đàm Văn Bân quay lại với Tăng Nhân Nhân. Hắn xé vạt áo, băng bó vết thương trên đầu cho cô ta, cẩn thận buộc tay chân lại. Dù sao, Viễn Tử Ca cũng cần cô ta còn sống.

Đàm Văn Bân tận tình băng bó cho Tăng Nhân Nhân.Đàm Văn Bân tận tình băng bó cho Tăng Nhân Nhân.

Làm xong tất cả, hắn chống xẻng, lê bước lên lầu hai. Cánh cửa vừa mở, một mùi dầu mè nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến hắn buồn nôn. Hắn vội cạy tung cửa sổ cho thoáng khí rồi mới bước vào. Con cá đã chết hẳn, nằm trên đất trông như vừa được hấp xong.

Đàm Văn Bân khó chịu trước mùi dầu mè.Đàm Văn Bân khó chịu trước mùi dầu mè.

Cơn adrenaline qua đi, sức lực trong người Đàm Văn Bân cũng cạn kiệt. Hắn loạng choạng quay ra, rồi cứ thế lăn thẳng xuống cầu thang, nằm bệt dưới sàn nhà, tay vẫn nắm chặt cây xẻng nhưng không thể đứng dậy nổi.

Đàm Văn Bân kiệt sức, nằm bệt trên sàn.Đàm Văn Bân kiệt sức, nằm bệt trên sàn.

“Ha ha ha, ăn tiệc! Ăn tiệc!”

Một bóng người từ ngoài sân nhảy chân sáo đi vào. Đó là một thằng ngốc, quần áo rách rưới. Hắn tiến lại gần, cúi xuống nhìn Đàm Văn Bân, rồi tò mò lấy tay chọc chọc vào người hắn.

Thằng ngốc tò mò chọc ghẹo Đàm Văn Bân.Thằng ngốc tò mò chọc ghẹo Đàm Văn Bân.

Đàm Văn Bân nghiến răng, dồn chút sức tàn gạt nhẹ cây xẻng vào mặt thằng ngốc, coi như một sự phản kháng cuối cùng. Bất ngờ, thằng ngốc lẩm bẩm: “Quái vật khoác da người… tôi là một người vớt xác…”

Là lời của Viễn Tử Ca! Đàm Văn Bân lập tức thả lỏng. “Là Tiểu Viễn Ca bảo ngươi đến?”

Thằng ngốc không đáp, chỉ cúi xuống cõng Đàm Văn Bân lên lưng. Sức nó khoẻ đến lạ. Theo lời chỉ dẫn thều thào của Bân, nó còn quay lại nhặt cây xẻng, lấy cái túi leo núi, rồi kéo theo cả Tăng Nhân Nhân đang bất tỉnh, cứ thế lầm lũi đi vào màn đêm.

Thằng ngốc cõng Đàm Văn Bân rời khỏi nhà.Thằng ngốc cõng Đàm Văn Bân rời khỏi nhà.
Thằng ngốc mang theo đồ vật đi trong đêm.Thằng ngốc mang theo đồ vật đi trong đêm.

Ở một góc khác của trấn, Âm Mạnh và Trịnh Giai Di đang rải đầy thức ăn vặt và đồ ăn mua từ quán xá ra đất. Họ đang dụ chuột.

Âm Mạnh và Trịnh Giai Di rải thức ăn.Âm Mạnh và Trịnh Giai Di rải thức ăn.

Đột nhiên, chính thằng ngốc lúc nãy chạy đến, lao vào đống thức ăn và bốc ăn ngon lành. Khi hắn ngồi xuống ăn, một cảnh tượng kỳ lạ diễn ra. Lũ chuột từ khắp các hang hốc bắt đầu túa ra, vây quanh thằng ngốc cùng nhau gặm nhấm.

Chuột lũ lượt xuất hiện xung quanh thằng ngốc.Chuột lũ lượt xuất hiện xung quanh thằng ngốc.

Âm Mạnh chợt hiểu ra. Đây không phải một thằng ngốc bình thường, mà là một “người giữ làng”. Cô không chần chừ, vung roi da vun vút, quăng từng con chuột vào chiếc bao Trịnh Giai Di đang run rẩy giữ mở. Chẳng mấy chốc, cái bao đã đầy ắp những sinh vật đang lúc nhúc bò trườn.

Âm Mạnh buộc chặt miệng bao, vác lên vai. Nhiệm vụ đã hoàn thành. Cô biết, sau hai đêm bị gia đình ba người nhà họ Trịnh quấy nhiễu, đêm nay, chúng chắc chắn sẽ không còn kiên nhẫn nữa. Tối nay, chúng chắc chắn sẽ xông vào. Và cô, cũng đã có thứ vũ khí mình cần.

(Hết phần 227)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 227: