Sợi dây trói bất ngờ lỏng ra. Tăng Oanh Oanh không một giây do dự. Giữa lúc những người khác đang bận rộn gia cố chiếc bè tạm, cô ta vùng dậy, lao thẳng qua mặt Lý Truy Viễn đang ngồi yên lặng, rồi gieo mình xuống dòng sông cuồn cuộn sương trắng.

Tăng Oanh Oanh bất chấp lao xuống sông mù mịt.Tăng Oanh Oanh bất chấp lao xuống sông mù mịt.

Ban đầu, cô ta vừa lội vừa ngoái đầu lại, sợ hãi có người đuổi theo. Nhưng chẳng mấy chốc, màn sương dày đặc đã nuốt chửng mọi thứ phía sau. Khi cô ta quay lại nhìn về phía trước, bờ bên kia cũng đã biến mất. Xung quanh chỉ còn là làn nước lạnh lẽo và màn sương vô tận. Cô ta hoảng loạn, nhưng rồi một ý nghĩ lóe lên. "Đồ ngốc!" cô ta bắt đầu gọi. "Đồ ngốc, ngươi ở đâu? Đồ ngốc!" Chỉ có tiếng nước đáp lại. Có lẽ, chỉ có tên ngốc ấy mới còn đoái hoài đến cô.

Tăng Oanh Oanh lạc lối, xung quanh là sương mù.Tăng Oanh Oanh lạc lối, xung quanh là sương mù.

Trên bờ, Trịnh Giai Di chỉ kịp kêu lên một tiếng kinh ngạc rồi im bặt. Không một ai có phản ứng gì thêm. Mọi người vẫn tin tưởng vào sự sắp đặt của Lý Truy Viễn. Khi chiếc bè hoàn thành, Lý Truy Viễn vừa định lấy la bàn ra dẫn đường thì một bóng người quen thuộc hiện ra. Hắn nhảy nhót trong làn nước, cười toe toét. Lý Truy Viễn cất la bàn, bình thản nói: "Đi thôi, tên ngốc sẽ dẫn đường."

Tên ngốc vui vẻ vẫy tay từ trong sương mù.Tên ngốc vui vẻ vẫy tay từ trong sương mù.

Con đường mà tên ngốc dẫn đi hoàn toàn xa lạ, hiểm trở và đầy đá tảng. Hắn vừa đi vừa hái hoa dại ven đường, kết thành một chiếc vương miện ngô nghê rồi đội lên đầu. Sáu sinh viên nằm trên ván kéo theo sau bị va đập bầm dập. Thỉnh thoảng, có người va mặt vào ván gỗ, máu mũi túa ra. Anh ta vừa vo giấy nhét mũi cho họ vừa lẩm bẩm: "Ngoan nào, lần sau đi thám hiểm thì cứ ra công viên chơi thôi nhé, đừng chạy loạn nữa. Thể chất sinh viên bây giờ thật là..."

Tên ngốc đội vương miện hoa dại dẫn Lý Truy Viễn.Tên ngốc đội vương miện hoa dại dẫn Lý Truy Viễn.
Đàm Văn Bân cầm máu cho sinh viên bị thương.Đàm Văn Bân cầm máu cho sinh viên bị thương.

Cuối cùng, ba ngọn đồi nhỏ hiện ra trước mắt. Trịnh Giai Di mừng rỡ chỉ tay: "Mộ tổ nhà tôi ở đó, ngọn đồi bên trái!" Lý Truy Viễn gật đầu, rồi quay sang tên ngốc đang chỉ trỏ, khoa tay múa chân trước mặt mình. Hắn ngoan ngoãn cúi người, ghé sát mặt vào cậu thiếu niên. ##Lý Truyễn nhìn Tên ngốc, hỏi danh tính.## "Ngươi rốt cuộc là ai?" Lý Truyễn tò mò hỏi. Tên ngốc nhảy cẫng lên, hét lớn: "Ta là người giữ làng! Người giữ làng!"

Lý Truyễn không hỏi nữa, chỉ ra lệnh cho mọi người chia nhau đến bái lạy mộ tổ nhà họ Trịnh và họ Tăng. Rồi cậu quay lại, chỉ vào sáu sinh viên vẫn đang hôn mê bất tỉnh trên tấm ván: "Ngươi ở lại đây, canh chừng họ." Tên ngốc lộ vẻ tủi thân, nhưng rồi hắn nhanh chóng chạy đến giữa sáu người, vểnh mông lên và... "Phù~~~~!" Một luồng hơi mạnh mẽ thổi tung tóc của cả sáu người. Ngay lập tức, một cảnh tượng kỳ lạ diễn ra. Từng người một chậm rãi ngồi dậy, mắt trong veo và mơ màng nhìn quanh.

Tên ngốc thổi hơi vào sinh viên hôn mê.Tên ngốc thổi hơi vào sinh viên hôn mê.
Sáu sinh viên đồng loạt mở mắt, ngồi dậy.Sáu sinh viên đồng loạt mở mắt, ngồi dậy.

Lý Truyễn mỉm cười, quay người đi về phía ngọn đồi giữa, nơi có mộ tổ nhà họ Tiết. Cậu đi thẳng đến tấm bia mộ cao nhất, cũ kỹ nhưng vẫn rõ chữ. Đốt một nén hương cắm xuống đất, cậu lùi lại hai bước. ##Lý Truyễn hành lễ môn phái Liễu Gia.## Cậu thực hiện một nghi lễ chính thức của môn phái đối với người đã khuất. Lễ vừa xong, một tiếng "Rắc!" vang lên. Tấm bia đá nứt toác làm đôi, phần đất mộ phía sau sụt xuống, để lộ một cỗ quan tài bạc màu.

Bia mộ nứt, lộ ra quan tài cổ.Bia mộ nứt, lộ ra quan tài cổ.

Bên trong, thi thể một người già vẫn còn nguyên vẹn, trên ngực đặt một cuốn sách mỏng. Lý Truyễn nhảy xuống, cầm lấy cuốn sách. Đây không phải trộm mộ, mà là tổ tiên nhà họ Tiết hiển linh, chủ động cho cậu xem. Cuốn sách không phải bí kíp, mà là một cuốn hồi ký. Lật từng trang, khóe miệng Lý Truyễn nhếch lên một nụ cười thấu tỏ.

Thì ra là vậy. Vị Liễu gia Long Vương năm xưa quả thực đã đến. Nhưng bà đã bị sự "hy sinh" của Ngọc Hư Tử đánh lừa, còn định thu ba đồ đệ của hắn làm môn hạ. Ba người họ, ba kẻ ngốc nghếch nhưng trung thực, đã từ chối vì sư phụ vừa "xả thân vì chính đạo". Cảm động trước lòng trung của họ, Long Vương bèn thu nhận họ làm môn hạ của Liễu gia, truyền thụ cho "Liễu Thị Vọng Khí Quyết" và nhiều bí điển trận pháp. Ba kẻ gỗ mục trong tay Ngọc Hư Tử, dưới sự chỉ dạy của Liễu gia, đã trở thành những bậc thầy, đủ sức trấn áp chính sư phụ biến chất của mình. Chẳng trách họ dù chết cũng muốn mang theo cuốn hồi ký ghi lại khoảnh khắc huy hoàng nhất đời mình – khoảnh khắc được trở thành người của Liễu gia.

Lý Truyễn lắc lắc cuốn sách trong tay, mỉm cười với thi thể trong quan tài: "Được rồi, được rồi, ta biết rồi, ngươi và ta đều là người của Liễu gia."

Ngay lúc đó, một hiện tượng kỳ vĩ xảy ra. Từ ba ngôi mộ tổ trên ba ngọn đồi, ba luồng khói xanh đồng loạt bốc lên. Chúng không tan vào không khí, mà uốn lượn giữa không trung, rồi cùng hướng về phía Lý Truyễn đang đứng. Trong cõi vô hình, dường như có ba giọng nói già nua, hư ảo cùng vang lên bên tai cậu:

Khói xanh từ ba mộ tổ lượn lờ về Lý Truy Viễn.Khói xanh từ ba mộ tổ lượn lờ về Lý Truy Viễn.

"Môn hạ Liễu Thị… Kính bái Long Vương!"

(Hết phần 237)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 237: