“Anh mở mắt ra mà nhìn xem, chúng ta đâu có nhà trên nhà dưới nào đâu!”
Tiếng hét của Lý Truy Viễn xé tan màn đêm, khiến Nhuận Sinh đang cầm quân bài sững người. Cậu ngơ ngác quay đầu nhìn sang hai bên, rồi bàng hoàng nhận ra.
“Đúng rồi… chỉ có hai người chúng ta… sao có thể chơi đấu địa chủ ba người được chứ?”
Ngay khoảnh khắc ấy, một cơn gió lạnh buốt thổi qua. Cả hai đứa trẻ rùng mình, và cùng lúc nhận ra một sự thật kinh hoàng. Họ không hề ngồi trong lều tang. Họ đang ngồi chơ vơ trên một nấm mồ đất mới đắp. Xung quanh, dưới ánh trăng mờ ảo, là bạt ngàn những ngôi mộ xây như nhà tầng nhỏ, đỏ đỏ xanh xanh.
Gần đó, có tiếng một người phụ nữ lảm nhảm the thé: “Tôi muốn, ba cây tám kèm một cây ba! Tôi muốn!”
Hai đứa trẻ nhìn nhau, rồi Nhuận Sinh kéo Truy Viễn vòng qua nấm mồ. Phía bên kia là một cái hố mới đào, miệng hố loang lổ những dấu tay dính máu. Ngưu Liên, con gái út của bà Ngưu, đang ngồi co quắp trong hố, hai tay đầy máu, điên cuồng làm động tác đánh bài vào không khí. Cô ta đã dùng tay không, đào tung mộ mẹ mình lên. Bên trong cái hố, ngoài mùi hôi thối nồng nặc, chỉ có một tấm chiếu rách và vũng nước đục ngầu, tuyệt nhiên không thấy xương cốt đâu cả.
“Ông nội… ông nội có thể gặp nguy hiểm!” Lý Truy Viễn giật mình nói.
Nhuận Sinh không do dự, lập tức kéo Truy Viễn chạy thục mạng về phía lều tang. Mọi chuyện bắt đầu từ buổi chiều, khi tang lễ vẫn còn diễn ra trong một sự bình yên giả tạo. Lưu Kim Hà, bà thầy cúng, ngồi sau bàn thờ, mắt cay xè vì khói hương nhưng miệng không ngừng lẩm nhẩm kinh văn. Ở góc Tây Bắc, Sơn đại gia, ông nội của Nhuận Sinh, rít thuốc lào liên tục, trấn giữ vị trí phá tà. Còn Nhuận Sinh thì không một phút nghỉ ngơi, mồ hôi nhễ nhại xoay tròn cây cờ phướn cao quá đầu người.
Giữa khung cảnh bận rộn đó, chỉ có Thái gia của Lý Truy Viễn là an nhiên ngồi uống trà dưới mái hiên, vẻ mặt thâm sâu khó đoán. Đến bữa chiều, Nhuận Sinh bưng bát cơm ra, hồ hởi mời Truy Viễn ăn cùng. Trước khi ăn, cậu bé cắm một nén hương vào bát. Đợi hương tàn, cậu liền dùng đũa trộn tro hương vào cơm rồi ăn ngấu nghiến. Truy Viễn chỉ tò mò nhìn, không dám hỏi nhiều. Cậu chỉ thấy chú Tần, người đi cùng Thái gia, vẫn đứng bất động ở rìa mái hiên như một pho tượng, từ chối mọi lời mời ăn uống.
Bây giờ, khi hai đứa trẻ chạy về đến nơi, khung cảnh bình yên ấy đã biến thành một cơn ác mộng. Lưu Kim Hà đang bò vòng quanh bàn thờ, miệng kêu “meo meo” như một con mèo già. Còn Sơn đại gia thì đang xổm bên một gốc cây, miệng sủa “gâu gâu”, một chân giơ lên như một con chó đang đi tiểu.
“Ông nội!” Nhuận Sinh kinh hãi hét lên.
Tiếng gọi của cậu như một hiệu lệnh. Cả Lưu Kim Hà và Sơn đại gia cùng quay phắt lại, ánh mắt hung tợn, rồi lao về phía hai đứa trẻ.
“Tiểu Viễn, lùi lại!” Nhuận Sinh hét lên, dang tay che cho Truy Viễn.
Lưu Kim Hà nhảy chồm lên người Nhuận Sinh, dùng móng tay cào cấu. Sơn đại gia thì ôm lấy chân cậu, điên cuồng cắn vào đùi.
“Anh phải đánh họ!” Truy Viễn hét lên, nhớ lại những gì đọc trong sách. “Tát mạnh vào mặt họ! Đánh cho họ tỉnh lại!”
“Nhưng đó là ông nội anh!” Nhuận Sinh đau đớn nói.
“Anh đang cứu họ đấy! Mau lên!”
Nghe vậy, Nhuận Sinh không chần chừ nữa. Cậu túm lấy cổ Lưu Kim Hà, nhấc bổng bà ta lên rồi vung tay tát liên tiếp. Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Mặt bà ta sưng vù, máu ứa ra từ khóe miệng, rồi ánh mắt hung tợn dần trở nên đờ đẫn.
Xong việc, cậu nhấc chân, đá văng Sơn đại gia ra xa. Ông lão ngã sấp mặt xuống đất. Chưa kịp định thần, Nhuận Sinh đã lao tới, giáng thêm hai cái tát như trời giáng. Bốp! Bốp!
“Tỉnh… ta tỉnh rồi!” Sơn đại gia sợ hãi kêu lên, nhổ ra hai cái răng vừa rụng.
Thấy cả hai đã tỉnh táo, Lý Truy Viễn vội chạy đi tìm Thái gia. Cậu bé sợ hãi điều tồi tệ nhất. Nhưng không. Thái gia vẫn ngồi tựa vào lan can, ngáy đều đều, ngủ ngon lành giữa khung cảnh hỗn loạn. Dường như mọi chuyện kinh hoàng vừa xảy ra hoàn toàn không ảnh hưởng đến ông.
Lý Truy Viễn sững sờ. Tại sao chỉ có Thái gia là bình an vô sự? Cậu chợt nhớ lại những câu chuyện cũ, và một phỏng đoán lạnh gáy loé lên trong đầu. Chẳng lẽ… cái thứ ma quỷ đó, con yêu mặt mèo đó… nó quá sợ hãi Thái gia nên không dám động đến ông?
(Hết phần 26)