Không, không phải đơn giản là tính sai, mà là hoàn toàn ngược lại! Cảm giác thất bại nồng nặc dâng lên trong lòng, một trải nghiệm mà Lý Truy Viễn chưa từng gặp phải. Trước đó, cậu còn có chút tự mãn vì học nhanh, bây giờ thì hoàn toàn biến mất.
Mọi chuyện bắt đầu từ những ngày cậu sống trong căn nhà cổ kính này. Cuộc sống của cậu xoay quanh hai điều: những cuốn sách bí ẩn và cô gái nhỏ tên Tần Ly. Sáng nay, khi thấy Tần Ly lại giấu nửa quả trứng vịt muối vào tay áo, cậu đã nhẹ nhàng lấy ra.
“A Ly, đồ ăn thì phải ăn, đừng giấu đi,” cậu dịu dàng nói. “Nếu em muốn sưu tầm, anh sẽ tặng em món quà khác.”
Giữ lời hứa, cậu dẫn Tần Ly đến phòng thờ phía Đông. Trước những bài vị chi chít họ Tần Liễu, cậu tự tay dọn dẹp những vật cúng đã cũ hỏng. Tần Ly vươn tay, níu lấy cánh tay cậu như không muốn.
“Ngoan nào, đây là nơi thờ cúng, không thể để đồ linh tinh.”
Để dỗ dành cô bé, cậu nghĩ ra một ý. “A Ly, anh tặng em bộ cờ cũ chúng ta hay chơi nhé? Em giữ nó, mỗi sáng mang ra tìm anh, chúng ta cùng chơi.”
Đôi mắt Tần Ly dường như bừng sáng. Ngoài cửa, Liễu Ngọc Mai đang lén nghe trộm, không khỏi trợn tròn mắt kinh ngạc.
Cuộc sống của Truy Viễn cứ thế trôi đi trong một quy luật lạ lùng. Ban ngày, cậu chìm đắm trong những cuốn sách cổ như “Âm Dương Tướng Học Tinh Giải”. Tần Ly luôn ngồi bên cạnh, lặng lẽ như một cái bóng. Khi cậu mỏi cổ vì cúi đọc quá lâu, một bàn tay nhỏ ấm áp lại đặt lên gáy cậu, nhẹ nhàng xoa bóp. Có lần, cậu và Tần Ly lên gác, tình cờ gặp thái gia Lý Tam Giang. Ông chỉ hỏi bâng quơ chuyện học hành rồi vội đi, dường như có chút e ngại cô bé Tần Ly.
Sự yên tĩnh bị phá vỡ khi ông bà nội cậu đến thăm. Thấy bà Thôi Quế Anh định đưa tay sờ đầu Tần Ly, cậu lập tức đứng chắn phía trước. “Bà ơi, cô bé rụt rè ạ.” Ông nội Lý Duy Hán thì lại mang đến một tin khác: “Tiểu Viễn Hầu, ba ngày nữa thái gia đi xa. Dân làng định đào sông, ông dẫn con đi cùng cho vui nhé.”
Buổi tối, cuộc sống của cậu lại thuộc về một thế giới khác. Dưới sự chỉ dẫn của chú Tần, cậu bắt đầu luyện công. Môn nhập môn là tấn mã bộ. Chỉ sau một giờ, cậu đã mệt lả, mồ hôi nhễ nhại, hai chân run rẩy. Đêm đó, ngồi ngoài hiên hóng mát, Liễu Ngọc Mai suy tư về đứa cháu trai nhà họ Lý. Đầu óc thông minh, lại chịu khổ luyện võ, tương lai của nó, và cả của A Ly, sẽ đi về đâu?
Sau ba ngày khổ luyện cả văn lẫn võ, lòng hiếu kỳ thôi thúc Truy Viễn thử nghiệm những gì mình đã học. Cậu tìm đến thái gia Lý Tam Giang đang nằm võng nghe hát. Sau khi hỏi kỹ ngày tháng năm sinh, cậu bắt đầu tính toán.
“Tiểu Viễn Hầu, con đang viết gì vậy?” Thái gia tò mò.
“Tính toán ạ.”
Nhưng kết quả lại khiến cậu sững sờ. Mệnh cách của thái gia hiện ra: tiên thiên yểu mệnh, bệnh tật triền miên, tài vận khô cạn, mệnh kỵ nước. Hoàn toàn trái ngược với một thái gia khỏe mạnh, an nhàn trước mắt.
“Thái gia, cháu tính sai rồi.” Cậu lí nhí, cả người toát ra vẻ suy sụp.
Trở về phòng, cảm giác thất bại gặm nhấm tâm trí. Cậu nhìn hai bộ sách trên bàn, chỉ muốn ném tất cả đi. Nhưng rồi, cậu cầm lấy chiếc gương đồng mà A Ly đã lén đặt trên bàn để đáp lễ cho bộ cờ, bắt đầu tính toán cho chính mình. Người ta nói, thầy bói không tự xem cho mình, nhưng cậu không biết điều đó.
Càng tính toán, đầu óc cậu càng choáng váng. Chắc là mệt rồi, cậu nghĩ. Cậu cảm thấy có gì đó chảy ra từ mũi. Đưa tay sờ lên rồi nhìn xuống.
Không phải nước mũi.
Là máu.
Một tiếng “bốp” khô khốc vang lên. Lý Truy Viễn gục mặt xuống bàn, bất tỉnh, giữa những dòng chữ và ký hiệu vận mệnh rối bời. Chiếc gương đồng bên cạnh lặng lẽ phản chiếu bóng đêm sâu thẳm.
(Hết phần 32)