Còi hú xé toang màn đêm yên tĩnh của thị trấn. Từ phía đối diện, dưới bóng tối của một tiệm sửa xe đạp, Lý Truy Viễn lặng lẽ quan sát. Ánh đèn xanh đỏ chớp giật quét lên những khuôn mặt tò mò của người đi đường, tất cả đổ dồn về phía phòng băng đĩa. Cậu biết, cuộc gọi của mình đã có kết quả.
Sáu cảnh sát nhanh chóng ập vào, bốn người vào cửa chính, hai người vòng ra sau. Chưa đầy hai phút, một cảnh sát trẻ hốt hoảng chạy ngược ra, vẻ mặt thất thần. Cậu ta vớ lấy bộ đàm, lắp bắp báo cáo. Chẳng lẽ chướng khí nơi này mạnh đến vậy? Nhưng rồi Lý Truy Viễn thở phào khi thấy lực lượng cảnh sát được tăng viện.
Một chiếc xe con đỗ xịch lại. Người đàn ông trung niên mặc thường phục bước ra, cằm lún phún râu, đôi mắt sắc như dao cạo quét một vòng. Ánh mắt đó lướt qua đám đông hiếu kỳ và dừng lại ở chỗ Truy Viễn một thoáng, khiến cậu giật mình.
Ngay sau đó, những người bên trong được dìu ra. Ai nấy mềm oặt, bước chân liêu xiêu, nhưng mặt lại đỏ bừng, miệng cười nói không ngớt. Người cảnh sát trung niên, Đàm Vân Long, bước tới, túm lấy tay một người, dùng ngón tay ấn mạnh vào cẳng tay anh ta. Ông lắc đầu. “Không giống hít thứ gì đó.”
Giữa đám người đó, Lý Truy Viễn thấy cả Lôi Tử và Phan Tử. Hai người không hề sợ hãi, thậm chí còn cười đùa, vỗ tay nhau. Cả ông chủ tiệm tạp hóa, người mà cậu đã nhờ gọi điện thoại, cũng bị lôi đi. Trước đó, khi Truy Viễn gọi xong, ông ta còn không tin, gọi lại xác nhận. Nghe thấy giọng "Cục Công an Thông Châu", ông ta hoảng sợ cúp máy ngay lập tức, rồi lao sang phòng băng đĩa báo tin. Giờ đây, ông ta đang bị áp lên xe, mặt dán vào cửa kính làm mặt quỷ. Chỉ có một người đã biến mất. Anh Báo.
Bỏ lại mớ hỗn loạn phía sau, Lý Truy Viễn lên một chiếc xe ba gác, đi thẳng đến bệnh viện. Ở đó, trên một chiếc ghế dài lạnh lẽo, Nhuận Sinh đang ngồi co ro. Anh Báo đã chết vì cấp cứu không kịp. Chị Mai ngất xỉu. Còn Nhuận Sinh, vì không có tiền trả viện phí, nên bị giữ lại làm “con tin”.
Lý Truy Viễn tìm đến cảnh sát Đàm Vân Long, người cũng đang ở bệnh viện, giải thích rõ ràng. Nhuận Sinh được thả. Về đến nhà, trước mặt Nhuận Sinh là một cái chậu cơm đầy ắp. Anh vồ lấy, ăn ngấu nghiến như thể đã đói mấy ngày. Lý Truy Viễn đang ăn thì bị sặc, một bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại vỗ nhẹ vào lưng cậu. Là A Li.
Tối đó, sau khi ăn xong, Nhuận Sinh mình mẩy ướt sũng sau khi tắm, ngồi dán mắt vào màn hình tivi đen trắng. Còn Lý Truy Viễn ra sân, bắt đầu đứng tấn. A Li cũng lặng lẽ đứng bên cạnh, bắt chước động tác của cậu. Luyện xong, cậu nhìn chiếc thắt lưng A Li đang đeo, một thanh kiếm mềm nguy hiểm. Cậu chỉ buột miệng nói nó không hợp. Ngay lập tức, A Li ngoan ngoãn cởi chiếc thắt lưng vứt xuống đất.
Bước vào phòng mình, Lý Truy Viễn kinh ngạc. Căn phòng trống trải giờ đây chất đầy các loại vật liệu cậu đã nhờ dì Lưu mua. Trong góc phòng, một chú chó con đen nhánh đang ngủ say trong lồng. Đây sẽ là nguồn cung cấp máu chó mực để cậu chế tạo pháp khí. Cậu ngồi vào bàn, say sưa vẽ lại những bản thiết kế phức tạp từ cuốn sách cổ.
Ngày hôm sau, cậu và A Li dành cả ngày trong phòng, tỉ mỉ chế tác các chi tiết nhỏ. Đến bữa tối, bà Liễu Ngọc Mai kinh ngạc nhìn đứa cháu gái vốn ưa sạch sẽ của mình mặt mày, quần áo lấm lem bùn đất, nhưng lại ánh lên vẻ vui thích.
Đêm đã khuya. Lý Truy Viễn nhận ra thái gia vẫn chưa về sau khi đi ăn cỗ ở đám tang nhà lão Triệu. Lo lắng, cậu rủ Nhuận Sinh đi cùng. Dưới ánh đèn pin yếu ớt, họ thấy thái gia vẫn đang ngồi uống rượu dưới rạp, cùng với hai người đàn ông khác. Nhuận Sinh gọi lớn. Thái gia say khướt, vẫy tay lại, khoe với bạn nhậu về đứa chắt thông minh của mình.
Lý Truy Viễn bước tới gần, định khuyên ông về. Hai người bạn nhậu của thái gia ngồi trong bóng tối, không rõ mặt. Cậu giả vờ vuột tay, lia đèn pin quét qua mặt họ.
Trong một khoảnh khắc, sống lưng Lý Truy Viễn lạnh toát.
Một trong hai người đó, kẻ đang cụng ly với thái gia, chính là Anh Báo. Ánh đèn pin run rẩy lia sang người còn lại, rồi dừng lại ở tấm di ảnh đen trắng đặt giữa linh đường. Đó là người thanh niên trong ảnh. Đám tang hôm nay là làm cho anh ta. Và giờ đây, anh ta đang ngồi ăn cỗ trong chính đám tang của mình.
(Hết phần 51)