“Bốp!” một tiếng. Bóng tối lập tức nuốt chửng mọi thứ.

Khi Lý Truy Viễn mở mắt ra, cậu thấy mình đang nằm trên giường. Cậu ngồi dậy, cẩn thận nhìn quanh, cố gắng xác nhận đây là hiện thực, không phải trong mơ. Nhưng bên tai, dường như vẫn còn vương lại tiếng vỗ tay giòn tan của ông nội vào nền gạch. Chuyện gì xảy ra sau đó, Lý Truy Viễn không còn nhớ rõ. Cậu không nhớ nghi thức kết thúc lúc nào, cũng không nhớ mình đã về phòng bằng cách nào.

Hơi khát, Lý Truy Viễn đi đến bàn học định lấy cốc nước, nhưng lại phát hiện bên trong toàn là tàn giấy cháy. Cậu lập tức kiểm tra cuốn sổ của mình. Một trang đã bị xé đi. Ánh mắt cậu dời về phía ống bút, cây bút cậu thường dùng nhất, lượng mực đã giảm đi rõ rệt. Một cảnh tượng hiện lên trong đầu Lý Truy Viễn: đêm khuya, một người ngồi trước bàn học của cậu, cầm bút của cậu, viết gì đó vào sổ, rồi xé đi, đốt cháy, thả vào cốc. Người đó… có khi nào chính là cậu không?

Lý Truy Viễn đi đến trước tủ quần áo, đối mặt với hình ảnh phản chiếu của mình. Ngay lập tức, một cảm giác hoảng loạn dữ dội dâng lên từ đáy lòng. Cái cảm giác lạnh lẽo, bị tách rời khỏi chính bản thân mình, mãnh liệt hơn bao giờ hết. Cậu ngồi sụp xuống, hai tay ôm đầu, miệng không ngừng lẩm nhẩm tên của A Ly, của ông nội, cố gắng níu giữ thực tại.

Lý Truy Viễn nhìn vào gương, ôm đầu trong cảm giác hoảng loạn.Lý Truy Viễn nhìn vào gương, ôm đầu trong cảm giác hoảng loạn.

Mọi chuyện bắt đầu từ buổi tối hôm qua. Sau bữa cơm, trong khi bà nội Liễu Ngọc Mai thở dài nhìn chiếc giường đã bị chiếm gần một nửa bởi những chai Jianlibao xếp ngay ngắn, Lý Truy Viễn đã đến bên cạnh A Ly.

Liễu Ngọc Mai chỉ cho Lý Truy Viễn xem giường đầy chai Jianlibao.Liễu Ngọc Mai chỉ cho Lý Truy Viễn xem giường đầy chai Jianlibao.

“Dùng cái thùng này để cất giữ không phải tốt hơn sao?” Cậu mỉm cười nói với A Ly. “Chúng ta tìm cách, sớm đổ đầy cái thùng này, cháu thấy thế nào?”

A Ly ngẩng đầu nhìn cậu, rồi im lặng cùng cậu nhấc từng chai nước ngọt đặt vào thùng. Bà nội chỉ biết lắc đầu, lời bà khuyên mấy ngày mấy đêm không bằng một câu của cậu bé.

Lý Truy Viễn và A Ly cùng nhau thu dọn chai Jianlibao vào thùng.Lý Truy Viễn và A Ly cùng nhau thu dọn chai Jianlibao vào thùng.

Sau đó, Lý Truy Viễn một mình ra ban công, hoàn thành bài luyện Mã Bộ trong tĩnh lặng. Trở về phòng, cậu lấy ra cuốn sổ, ghi lại những sai lầm của mình trong ngày, nhưng rồi lại vò nát tờ kế hoạch đã chuẩn bị. Cậu nhận ra, kế hoạch dù tốt đến mấy, cũng không theo kịp biến số. Thay vào đó, cậu cẩn thận ghi lại những bài học, những kinh nghiệm thực tế vào một trang mới.

Lý Truy Viễn lặng lẽ luyện Mã Bộ trên ban công vào buổi tối.Lý Truy Viễn lặng lẽ luyện Mã Bộ trên ban công vào buổi tối.
Lý Truy Viễn vò tờ giấy kế hoạch thành cục, vứt vào sọt rác.Lý Truy Viễn vò tờ giấy kế hoạch thành cục, vứt vào sọt rác.
Lý Truy Viễn cẩn thận ghi chép lại những sai lầm vào cuốn sổ.Lý Truy Viễn cẩn thận ghi chép lại những sai lầm vào cuốn sổ.

Đúng lúc đó, tiếng ông nội gọi ngoài cửa: “Tiểu Viễn hầu à, ông nội đi tắm đây, cháu vào phòng ngủ của ông nội đợi nhé.”

Lý Truy Viễn bước vào phòng ông. Giữa sàn nhà, một vòng nến được bày biện, bao quanh trận pháp quen thuộc vẽ bằng chu sa. Bên cạnh là cuốn “Kim Sa La Văn Kinh” vẫn đang mở. Cậu nhặt cuốn sách lên, so sánh với trận pháp trên mặt đất.

Lý Truy Viễn bước vào phòng ông nội, nhìn trận pháp nến và sách.Lý Truy Viễn bước vào phòng ông nội, nhìn trận pháp nến và sách.
Lý Truy Viễn so sánh cẩn thận trận pháp trên sàn với cuốn sách.Lý Truy Viễn so sánh cẩn thận trận pháp trên sàn với cuốn sách.

“Lần này… ông nội lại vẽ đúng rồi sao?”

Lý Truy Viễn không thể vui nổi. Cậu biết mục đích của ông nội là chuyển đi những thứ “bất thường” trên người cậu, giúp cậu trở lại làm một đứa trẻ bình thường. Nhưng cậu không muốn. Cậu không muốn lấy đi phúc vận của ông, người cháu cố duy nhất mà ông yêu thương. “Ông nội, ông vẫn nên an hưởng tuổi già đi ạ,” cậu thầm nghĩ, rồi ngồi xổm xuống, lặng lẽ sửa một góc nhỏ của trận pháp, thay đổi hướng của nó, hy vọng làm nó mất đi tác dụng.

Nhưng người tính không bằng trời tính. Lý Tam Giang tắm xong, mặc chiếc quần đùi đỏ bước vào phòng. Ông lơ đãng dẫm phải chiếc khăn ẩm, trượt chân. May mắn không ngã, nhưng đầu gối ông đã lau mất một góc của trận pháp. Thấy vậy, ông vội lấy chu sa, nhìn sang góc đối diện mà Lý Truy Viễn đã sửa lúc nãy, rồi cẩn thận vẽ lại cho đối xứng. Ông không hề biết, hành động này đã khiến toàn bộ trận pháp bị thay đổi theo ý của cháu trai mình.

Lý Tam Giang trượt chân, vô tình làm mờ một góc trận pháp.Lý Tam Giang trượt chân, vô tình làm mờ một góc trận pháp.
Lý Tam Giang cẩn thận vẽ lại một góc trận pháp bằng chu sa.Lý Tam Giang cẩn thận vẽ lại một góc trận pháp bằng chu sa.

“Tiểu Viễn hầu, mau ngồi vào trong trận.”

Lý Truy Viễn ngồi xuống, liếc nhìn góc trận pháp mình sửa, thấy nó vẫn y nguyên, lòng tạm yên. Lý Tam Giang ngồi đối diện, đốt một lá bùa, lẩm nhẩm khấn vái. Cuối cùng, ông hít một hơi thật sâu, dồn sức vỗ lá bùa xuống đất.

Lý Tam Giang vỗ lá bùa xuống đất, căn phòng chìm vào bóng tối.Lý Tam Giang vỗ lá bùa xuống đất, căn phòng chìm vào bóng tối.

“Bốp!”

Và giờ đây, khi trời vừa hửng sáng, Lý Truy Viễn vẫn còn chìm trong mớ hỗn loạn của ký ức đứt gãy. Cậu đẩy cửa phòng, cùng lúc, cánh cửa phòng bên cạnh cũng mở ra. Lý Truy Viễn và Lý Tam Giang gần như đồng thời bước ra.

Gió sớm mang theo hơi lạnh, Lý Truy Viễn bất giác ho một tiếng, dừng lại. Ngay lúc đó, hai vệt trắng từ trên trời rơi xuống. Một bãi rơi ngay trước mũi giày cậu. Bãi còn lại, rơi thẳng lên đầu Lý Tam Giang.

Ông lão đưa tay sờ đầu, mặt nhăn lại vì mùi khó chịu.

“Mẹ kiếp, hôm nay đúng là xui xẻo!”

“Ông nội, cứ coi như chim khách báo tin vui đi ạ.” Lý Truy Viễn nói, trong lòng dấy lên một dự cảm không lành.

“Ông nội, tối qua sau khi nghi thức kết thúc, ông còn nhớ chuyện gì không?”

“Nhớ chứ, sao lại không nhớ. Ta đâu có uống rượu.”

“Thật sự nhớ sao?” Lý Truy Viễn nhìn thẳng vào ông mình, cố tìm một dấu vết gì đó trong đôi mắt ông. “Sau khi ông vỗ lá bùa xuống đất ấy… cháu có nói gì với ông không?”

“Cháu nói chúc ngủ ngon với ta, rồi về phòng. Rốt cuộc cháu làm sao vậy, lại gặp ác mộng à?”

Lý Truy Viễn im lặng. Ông nội nói ông nhớ, nhưng vận may của ông dường như đã bắt đầu thay đổi. Vậy thì đêm qua, trong bóng tối của căn phòng đó, rốt cuộc chuyện gì đã thực sự xảy ra?

(Hết phần 59)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 59: