Khói đen cuồn cuộn thoát ra từ tử thi, mang theo oán khí ngút trời. Trước bia mộ, nó sắp được giải thoát.
“Bẹp! Bẹp! Bẹp!” Từng tiếng nứt vỡ vang lên. Lớp thái tuế phủ trên người tử thi bắt đầu nứt toác, mủ vàng tanh tưởi bắn ra tung tóe, mùi hôi thối của xác ngâm nước nồng nặc đến nghẹt thở. Da thịt thối rữa nhanh chóng bong tróc, cơ thể nó như băng tan, dần co lại.
Đột nhiên, tử thi vươn cánh tay chỉ còn trơ xương trắng về phía Báo Ca và Triệu Hưng đang quỳ gục dưới đất. Nó muốn kết thúc lễ tế, kéo hai tên “trành tử” này theo cùng, nhưng oán khí đã tiêu tán quá nhanh. Cánh tay xương trắng vừa giơ lên đã vô lực hạ xuống.
Mất đi sự kìm kẹp, Báo Ca và Triệu Hưng từ từ đứng dậy. Thân thể chúng bầm dập tan nát, nhưng đôi mắt lại rực lên oán độc tàn khốc hơn bao giờ hết. Sự tra tấn vừa rồi đã kích phát tất cả hung ác trong lòng chúng.
Thấy hai tên ác quỷ sắp thoát, tử thi đã gần như tan rã vặn vẹo cái đầu còn sót lại, cánh tay xương trắng khó nhọc đưa về phía Lý Truy Viễn, như một lời cầu khẩn cuối cùng.
Lý Truy Viễn hiểu ý. Cậu chợt nghĩ đến cuốn “Chính Đạo Phục Ma Lục” luôn dạy cách trấn giết, mặc định “oán niệm vô giải”. Nhưng cậu và ông cố lại luôn đi theo con đường “oán niệm có thể giải”. Có lẽ, đó không phải là chính đạo, nhưng đó là con đường của riêng họ. Cậu gật đầu, giọng nói chắc nịch: “Ông cứ yên tâm đi. Hai tên kia, cháu sẽ giải quyết thay ông.”
Lời hứa vừa dứt, phần da thịt cuối cùng trên đầu tử thi cũng bong ra. Nó hoàn toàn hóa thành một đống xương trắng, tiêu giải trước mộ phần cha mẹ. Giữa đống xương vụn, một đồng tiền đen tuyền lăn ra, dừng lại ngay trước mặt Lý Truy Viễn.
Bất chợt, một cơn choáng váng ập đến.
“Tiểu Viễn, tỉnh lại! Mau tỉnh lại!”
Lý Truy Viễn mở bừng mắt. Nhuận Sinh đang nắm vai cậu lay mạnh. Thì ra, cảnh tượng vừa rồi chỉ là một giấc mộng.
“Anh Nhuận Sinh…”
“Bọn chúng đứng dậy rồi!”
Lý Truy Viễn quay đầu. Hai tên côn đồ trong thế giới thực đã không còn quỳ nữa, chúng đang lảo đảo tiến về phía hai người.
“Đánh cho chúng tàn phế đi!”
“Ấy!” Nhuận Sinh gầm nhẹ một tiếng, cơ bắp căng cứng. Anh vung chiếc xẻng Hoàng Hà lao thẳng vào một tên. Một tiếng “rắc” khô khốc vang lên, cánh tay tên côn đồ bị đập gãy, nhưng hắn không hề la hét, ngược lại còn lao tới ôm chặt lấy Nhuận Sinh. Tên còn lại cũng như con chó dại, há miệng cắn ngập vào bắp tay anh.
Nhuận Sinh đau đến hít một hơi lạnh, nhưng vẻ mặt lại càng thêm hung tợn. Anh cũng há miệng, cúi đầu cắn phập vào cổ tên côn đồ, rồi giật mạnh một cái, kéo ra cả mảng da thịt. Máu tươi văng tung tóe lên mặt Nhuận Sinh, khiến vẻ mặt anh trông càng thêm dữ tợn. Hai tên “trành tử” dường như bị khí thế của anh dọa cho khiếp vía, quên cả mình là quỷ, quay đầu bỏ chạy.
Lý Truy Viễn không thể để chúng thoát. Cậu hạ tấn, tay phải vung mạnh cây Thất Tinh Câu. Đầu roi lập tức tách ra như càng bọ ngựa, kẹp chặt lấy mắt cá chân một tên, khiến hắn ngã sấp mặt. Tên còn lại bị Nhuận Sinh lao tới đè xuống đất, giơ nắm đấm toan kết liễu.
“Anh Nhuận Sinh!” Lý Truy Viễn hét lên. Nhuận Sinh khựng lại, vẻ hung hãn trên mặt dần tan biến, trở lại nét ngây ngô thường ngày.
Lý Truy Viễn thở phào, lấy ra một xấp bùa giấy tự vẽ. Cậu vẫn muốn thử. Nhưng từng lá bùa dán lên người tên côn đồ đều nhanh chóng hóa đen rồi trượt xuống, không hề có tác dụng gì hơn. Cảm giác thất bại của một học sinh kém lại ùa về.
Cuối cùng, cậu đành dùng tấm vải bạt đen của A Ly để trục xuất tà khí khỏi hai tên côn đồ. Khi mọi chuyện kết thúc, Lý Truy Viễn dùng chiếc xẻng của Nhuận Sinh, vốn đã được bôi mực đỏ, để xử lý đồng tiền đen trong mộng. Nhưng khi lưỡi xẻng chạm vào đất gần đồng tiền, lớp mực đỏ son bỗng chốc hóa thành một màu trắng toát ghê rợn. Đồng tiền này, thực sự quá hung hiểm.
Cùng lúc đó, tại đồn cảnh sát thị trấn, không khí căng thẳng như dây đàn. Vụ án ba thi thể dưới ao đã gây chấn động, Đàm Vân Long chịu áp lực cực lớn từ cấp trên. Anh vừa phải thẩm vấn đám lâu la của gia đình họ Tưởng, vừa phải chuẩn bị đón tổ chuyên án từ thành phố xuống. Giữa lúc đầu bù tóc rối, cấp dưới báo cáo lại một chuyện kỳ lạ: cậu bé họ Lý đang ở phòng pháp y, điềm nhiên giảng giải về tử thi cho pháp y Tiểu Vương nghe như thầy giáo dạy học trò.
Đàm Vân Long vừa họp xong, mệt mỏi trở về phòng làm việc. Anh đẩy cửa vào, và sững người. Cậu bé đó đang ngồi lẳng lặng trên ghế, dường như đã đợi anh từ lâu.
Anh không hỏi tại sao cậu lại ở đây. Anh rót một ly trà, đặt trước mặt cậu, rồi đi thẳng vào vấn đề. Giọng anh khàn đi vì mệt mỏi và thiếu ngủ.
“Bộ xương ở đâu?”
(Hết phần 58)