Rầm! Một cú đấm duy nhất giáng xuống, chiếc bàn gỗ vỡ tan thành từng mảnh. Cả sòng bạc chết lặng.

Lý Truy Viễn đập tan bàn, gây chấn động sòng bạc.Lý Truy Viễn đập tan bàn, gây chấn động sòng bạc.

Kẻ gian lận không phải cậu, nhưng Lý Truy Viễn không thấy cần phải giải thích. Cậu lạnh lùng nhìn đám người đang sững sờ, rồi quay sang người anh họ ngốc nghếch của mình.

“Đi thôi, Nhuận Sinh ca.”

“Vâng!” Nhuận Sinh cười toe toét, một nụ cười rùng rợn anh học được từ phim ‘Thần Bài’. Anh còn giơ tay chỉ vào tất cả mọi người, bắt chước thần tượng.

Nhuận Sinh cười rùng rợn, giơ tay chỉ vào mọi người.Nhuận Sinh cười rùng rợn, giơ tay chỉ vào mọi người.

Gã râu xồm run rẩy chỉ tay: “Chúng tôi sẽ báo cảnh sát!”

Lý Truy Viễn dừng bước, quay lại nhìn gã, giọng bình thản nhưng đầy sức nặng.

“Đồn trưởng Đàm Vân Long, là chú của cháu.”

Lý Truy Viễn dừng bước, tự tin nói về chú cảnh sát trưởng.Lý Truy Viễn dừng bước, tự tin nói về chú cảnh sát trưởng.

Nói rồi, cậu đi thẳng.

Trên chiếc xe ba bánh cũ kỹ, Nhuận Sinh vừa đạp xe vừa huýt sáo, trong lòng lâng lâng một niềm vui chưa từng có. Hóa ra đánh bài thực sự có thể thắng tiền.

Nhuận Sinh vui vẻ đạp xe, cảnh vật đẹp đẽ hiện ra.Nhuận Sinh vui vẻ đạp xe, cảnh vật đẹp đẽ hiện ra.

Nhưng ở phía sau, Lý Truy Viễn lại không hề vui vẻ. Ngay khi vừa ngồi lên xe, cậu đã vội vã rút ra một xấp bùa giấy, dán khắp trán, vai, và cánh tay mình, trông như một cương thi. Sau khi kiểm tra không thấy lá bùa nào đổi màu, cậu mới thở phào, nhưng lòng lại trĩu nặng. Cậu nhìn chằm chằm vào túi tiền dưới chân, toàn tiền lẻ tiền chẵn nhàu nát. Vận may này không phải là xác suất, mà là huyền học. Nghi thức chuyển vận đêm qua… đã có hiệu lực.

Lý Truy Viễn dán bùa khắp người trong xe ba bánh.Lý Truy Viễn dán bùa khắp người trong xe ba bánh.
Lý Truy Viễn nhìn túi tiền, sắc mặt nặng trĩu suy tư.Lý Truy Viễn nhìn túi tiền, sắc mặt nặng trĩu suy tư.

Cậu cảm thấy hành vi dùng phúc vận của thái gia để đánh bạc này… thật ngu ngốc. Giống như một tên trộm mộ thiển cận, vào được lăng tẩm chỉ biết vơ vét vàng bạc mà bỏ qua những cổ vật vô giá.

Một cơn ớn lạnh đột ngột chạy dọc sống lưng. Cậu lo lắng về một tai nạn bất ngờ, một vụ va chạm trên đường. Nhưng rồi cậu gạt đi. Sự phản phệ của phúc vận thái gia không thể rẻ mạt như vậy. Điều đó có nghĩa là, một cái giá lớn hơn đang chờ đợi cậu ở phía trước.

Lý Truy Viễn rùng mình, lo lắng về tai nạn bất ngờ.Lý Truy Viễn rùng mình, lo lắng về tai nạn bất ngờ.

Xe vào đến sân nhà ông chú Sơn, Nhuận Sinh đang định mở lời xin lỗi vì đã làm mất tiền của ông, thì ông chú từ đâu chạy về. Ông nghe tin Nhuận Sinh thắng lớn, liền lao về nhà.

“Mày đi đánh bài!”

“Chát!”

Một cái tát trời giáng vào mặt Nhuận Sinh.

Ông chú Sơn tát Nhuận Sinh giữa sân nhà.Ông chú Sơn tát Nhuận Sinh giữa sân nhà.

“Tiền đâu?”

“Dạ… trên xe ạ.”

Ông chú Sơn bước tới chiếc xe ba bánh. Khi nhìn thấy cả một túi tiền lớn, mắt ông ta trợn tròn.

Ông chú Sơn kinh ngạc nhìn túi tiền lớn trên xe.Ông chú Sơn kinh ngạc nhìn túi tiền lớn trên xe.

“Tất cả… là mày thắng?”

Ông ta không nói hai lời, vơ lấy một nửa số tiền trong túi rồi lao ra khỏi nhà, phấn khích chạy trở lại “chiến trường”.

Khi Lý Truy Viễn quay lại, Nhuận Sinh đứng đó, mặt mày ngượng ngùng, xấu hổ. Anh lắp bắp kể lại toàn bộ sự việc.

Nhuận Sinh kể lại sự việc cho Lý Truy Viễn, vẻ mặt ngượng ngùng.Nhuận Sinh kể lại sự việc cho Lý Truy Viễn, vẻ mặt ngượng ngùng.

Trái với dự đoán, Lý Truy Viễn không hề tức giận, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm. Cậu ngồi xuống một chiếc ghế đẩu, ngón tay khẽ chạm vào trán. Số tiền nóng tay này, cuối cùng cũng đã san sẻ bớt đi một phần nhân quả.

Lý Truy Viễn ngồi suy tư về cách dùng tiền thắng bạc.Lý Truy Viễn ngồi suy tư về cách dùng tiền thắng bạc.

Trên đường về, họ gặp Phan Tử và Lôi Tử đang đẩy một xe gạch, người ngợm lấm lem bùn đất.

Phan Tử, Lôi Tử đẩy xe gạch, người đầy bùn đất.Phan Tử, Lôi Tử đẩy xe gạch, người đầy bùn đất.

Thấy Nhuận Sinh, Lôi Tử châm một điếu thuốc, rít một hơi rồi đưa cho Phan Tử. Phan Tử hút xong lại chuyền cho Nhuận Sinh. Nhưng Nhuận Sinh lắc đầu, rút ra một cây nhang, châm lửa rồi hít một hơi, nhả khói tỉnh bơ.

Nhuận Sinh hút nhang, khiến Phan Tử, Lôi Tử ngỡ ngàng.Nhuận Sinh hút nhang, khiến Phan Tử, Lôi Tử ngỡ ngàng.

Phan Tử và Lôi Tử nhìn nhau, trố mắt kinh ngạc.

Về đến nhà, Lý Truy Viễn thấy Liễu Ngọc Mai đang ngồi trước cửa, mắt nhắm hờ. Khi cậu đi qua, bà ta khẽ mở mắt, ánh nhìn sắc như dao quét qua người cậu. Những ngón tay của bà khẽ bấm đốt, tính toán gì đó, nhưng Lý Truy Viễn đã vô tình quay lưng lại, đi thẳng vào nhà. Liễu Ngọc Mai cau mày, cảm thấy có điều gì đó không đúng. Bà đứng dậy, đi về phòng mình, ngồi trước bàn thờ. Bà nhìn lên các bài vị, một sự nghi hoặc khác lại dâng lên. Sao lại cảm thấy… có chút thưa thớt?

Liễu Ngọc Mai quan sát Lý Truy Viễn, trong lòng nghi hoặc.Liễu Ngọc Mai quan sát Lý Truy Viễn, trong lòng nghi hoặc.
Liễu Ngọc Mai nghi hoặc nhìn các bài vị trên bàn thờ.Liễu Ngọc Mai nghi hoặc nhìn các bài vị trên bàn thờ.

Lý Truy Viễn lên lầu, thấy thái gia Lý Tam Giang đang cởi trần, đổ cả gói bột giặt lên đầu để gội bên cạnh chum nước.

Lý Tam Giang gội đầu bằng bột giặt cạnh chum nước.Lý Tam Giang gội đầu bằng bột giặt cạnh chum nước.

“Thái gia, sáng nay ông gội rồi mà?”

Lý Tam Giang bực bội làu bàu: “Xúi quẩy! Không biết con chim chết tiệt nào lại ị lên đầu tao. Một ngày mà dính hai lần phân chim!”

Lý Truy Viễn im lặng, nhưng trong lòng đã hiểu rõ. Phúc vận của thái gia hao hụt, những chuyện xui xẻo nhỏ nhặt này mới chỉ là bắt đầu. Cái giá phải trả cho túi tiền thắng bạc kia, thực chất là do thái gia đang gánh chịu.

(Hết phần 61)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 61: