Giữa lòng Phong Đô Quỷ Thành, sau khi bàn luận về truyền thuyết Phong Đô Đại Đế, Lý Truy Viễn cùng hai người bạn dừng chân. Ánh mắt họ bị thu hút bởi một cửa tiệm có tấm biển hiệu độc đáo: "Âm Quân Quan Phố". Bên trong, Đàm Văn Bân tò mò nhấc một chiếc quan tài mô hình lên ngắm nghía, tấm tắc khen nó tinh xảo.
"Xin chào, các bạn thích cái nào?"
Một cô gái cao ráo, lanh lợi vén rèm bước ra, tay bưng bát mì nóng hổi. Cô là Âm Manh, chủ tiệm. Sau khi Đàm Văn Bân hứng thú với bộ quan tài đôi, Lý Truy Viễn vào thẳng vấn đề, hỏi thăm về người vớt xác họ Âm. Không ngờ, Âm Manh lập tức vào trong, rồi bước ra với cây Hoàng Hà Sản trên tay. "Tôi họ Âm đây."
Lý Truy Viễn giải thích họ đến để trả một ân tình cho tổ tiên cô. Đàm Văn Bân liền đặt lên quầy một khoản tiền được buộc cẩn thận bằng dây lạt đỏ. Âm Manh vui vẻ nhận tiền, nhưng khi Lý Truy Viễn đưa thêm một miếng ngọc bội, cô kiên quyết từ chối. Không khí trở nên vui vẻ khi Đàm Văn Bân lấy bùa ra đùa, dán lên trán Âm Manh. Lá bùa bỗng chuyển tím ngắt khiến cậu ta hét lên kinh hãi, nhưng rồi vỡ lẽ đó chỉ là phản ứng với dầu mỡ.
Ra đến cửa, Âm Manh giải thích về chiếc chum nước trước tiệm, một tập tục xưa để phân biệt tiền của người sống và kẻ chết. Cô còn tinh nghịch khoe ra cả một xấp tiền âm phủ mà mình nhận được trong tháng. Được mời ở lại, cả nhóm cùng thưởng thức bữa tối giò heo hầm ấm cúng và náo nhiệt.
Đêm đó, họ được sắp xếp ngủ trong những cỗ quan tài. Nửa đêm, Đàm Văn Bân giật mình vì tiếng cào cấu trên nắp. Cậu thấy gương mặt Nhuận Sinh ló vào trêu chọc rồi bỏ đi. Nhưng một lát sau, tiếng cào cấu lại vang lên. Đàm Văn Bân bực tức bật dậy, nhưng xung quanh không một bóng người. Cậu sợ hãi rụt người lại. Tiếng động ghê rợn đó lại vang lên. Lần này, cậu nín thở, rồi bất ngờ giật mạnh tấm chăn ra. Bởi vì, một khuôn mặt già nua, nhăn nhúm, từ lúc nào đã dí sát vào mặt cậu, ngay bên trong cỗ quan tài.
(Hết phần 85)