"Tiểu Viễn ca, Nhuận Sinh, em nghĩ chắc em bị hoa mắt rồi... Sao em lại thấy trên sân đập nhà Chu Dung có hai người đang ngồi chứ?"
Giọng Đàm Văn Bân run rẩy. Cậu dụi mắt thật mạnh, nhưng hình ảnh đó không biến mất. Càng nhìn, cậu càng khom người, lùi dần về phía sau, muốn núp hẳn sau tấm lưng rộng của Nhuận Sinh.
Đôi chân nhỏ của Bân không ngừng run lên, nhưng thấy Nhuận Sinh và Lý Truy Viễn vẫn bình tĩnh, cậu lại cố ưỡn ngực, bước lên ngang hàng, dù trong lòng sợ hãi tột độ.
Lý Truy Viễn không nói gì. Cậu chỉ liếc nhìn Bân một cái rồi giơ la bàn lên. Kim chỉ nam lặng im, không hề có chút xê dịch. Một sự tĩnh lặng đến kỳ quái.
Nhuận Sinh khẽ nói: “Trưởng thôn vừa đi qua. Ông ấy bảo cả làng đang sợ hãi, mấy người thấy bóng người dưới sông về nhà sốt li bì.” Cậu nhìn về phía Lý Truy Viễn, chờ đợi. "Ông ấy cũng nói Chu Dung đang đi xem người ta đánh bài."
Lý Truy Viễn không đáp, đôi mắt cậu vẫn dán chặt vào ngôi nhà phía trước. Cậu cất bước, tiến thẳng về phía nhà Chu Dung để xác thực suy đoán của mình. Nhuận Sinh và Đàm Văn Bân vội vã đi theo, che chắn hai bên cho cậu. Càng đến gần, bóng dáng người mẹ và đứa con gái trên sân càng hiện rõ. Người phụ nữ ngồi trên ghế đẩu, cô bé tựa vào lòng mẹ, cả hai đang nói cười, một khung cảnh ấm áp đến lạ lùng.
Khi chỉ còn cách sân nhà vài bước chân, Lý Truy Viễn đột ngột dừng lại.
“Anh Bân Bân, anh đi tiếp vào sân đi.”
Đàm Văn Bân nuốt nước bọt, cúi đầu bước tới. Nhưng khi ngẩng lên nhìn vào trong, cậu kinh ngạc thấy sân nhà trống hoác, không một bóng người.
“Không có ai cả…” Bân quay lại, vẻ mặt hoang mang.
Lý Truy Viễn vẫy tay gọi cậu quay lại.
Khoảnh khắc Bân lùi về vị trí cũ, cậu ta hoảng hốt la lên. Cặp mẹ con kia lại xuất hiện, vẫn ngồi đó mỉm cười như chưa từng biến mất.
“Anh Nhuận Sinh, đến lượt anh.”
Nhuận Sinh bước tới, và lần này, cậu không thấy sân trống. Cậu ngập ngừng giơ tay, vẫy chào hai mẹ con họ. Ở phía sau, Lý Truy Viễn và Đàm Văn Bân thấy Nhuận Sinh mỉm cười, như thể vừa được chào lại.
“Họ là ảo ảnh,” Lý Truy Viễn giải thích khi Nhuận Sinh quay về. “Một loại phong thủy cục chỉ để người trong làng thấy. Chu Dung không muốn ai biết vợ con ông ta đã chết.”
“Vậy… người dưới sông là Chu Dung sao?” Bân hỏi.
“Chắc là vậy. Đi thôi, chúng ta đi tìm ông ấy.”
Ba người tìm đến sòng bạc lớn nhất làng. Vừa thấy họ, gã chủ quán Chu Phát Bảo mặt biến sắc, vội chặn lại.
“Hôm nay Dung hầu không đến chỗ tôi đâu!”
“Chủ quán đang nói dối đấy,” Lý Truy Viễn lạnh lùng nói.
Thấy tình hình căng thẳng, Đàm Văn Bân liền rút ví, lôi ra một tấm ảnh gia đình. Trong ảnh, tất cả đàn ông nhà cậu, trừ cậu ra, đều mặc cảnh phục. Cậu dí tấm ảnh vào mặt gã chủ quán. “Nói, Chu Dung có ở đây không!”
Gã chủ quán sợ hãi nuốt nước bọt. “Có… có…”
Đàm Văn Bân hùng hổ bước vào sảnh, hai tay chống nạnh, mắt liếc một vòng quanh đám đông đang say sưa sát phạt. Nhưng quét đến ba vòng, cậu vẫn không biết tìm ai, vì cậu có biết mặt mũi Chu Dung đâu.
Hỏi ra mới biết, Chu Dung vừa rời đi cách đây vài phút. Họ lại lỡ mất ông ta.
Trời sẩm tối, ba người trở về nhà ông Sơn. Hai ông lão đang tựa vai nhau, vừa hút thuốc vừa đấu khẩu rôm rả ngoài sân.
Sau bữa tối, nhân lúc hai ông đã say mềm, ba người lại lặng lẽ rời đi. Đích đến là bờ sông, ngay dưới chân cây cầu xi măng. Lý Truy Viễn biết, dù Chu Dung cố tình trốn tránh, cậu vẫn có cách ép ông ta phải ra mặt.
Giữa đêm khuya tĩnh lặng, Nhuận Sinh lội xuống dòng nước lạnh buốt. Cậu tung ra một sợi dây câu đặc biệt, đầu móc có bảy lưỡi câu nhỏ như sao. Một cú vung tay, sợi câu đã móc trúng một cây đinh sắt đóng sâu dưới chân cầu. Nhuận Sinh gồng mình, bắt đầu kéo.
Cây đinh thứ nhất được nhổ lên. Rồi cây thứ hai. Khi cây đinh thứ ba vừa được kéo bật ra khỏi bê tông, Nhuận Sinh đột nhiên dừng lại. Cậu thu dây câu, rút thanh xẻng Hoàng Hà ra, nắm chặt trong tay.
Ngay lập tức, không khí xung quanh lạnh buốt. Một làn sương mỏng bắt đầu lan tỏa trên mặt sông, mang theo một luồng âm khí khiến người ta phải rùng mình. Có thứ gì đó đang đến.
(Hết phần 84)