Sau cái chết của ông, Âm Manh không khóc. Cô cười, một nụ cười của sự giải thoát. Ông nội bị giam hãm trong quan tài, còn cô bị giam hãm trong tiệm quan tài này. Giờ đây, cả hai cuối cùng đều được tự do. Tang sự diễn ra thật đơn giản. Hai chiếc đèn lồng trắng được treo lên, và một vòng hoa đặt trước cửa tiệm. Bên trong, sau khi thay đồ tang cho ông lão, Âm Manh ngồi trước linh đường. Đối diện cô, Đàm Văn Bân và Nhuận Sinh đốt tiền giấy. Lý Truy Viễn thì ngồi trước cửa, lặng nghe tiếng mưa rơi xoa dịu không khí oi bức. Giữa không gian tĩnh lặng, Âm Manh quyết định: “Cháu muốn an táng ông nội tối nay.” Theo truyền thống gia đình, ông sẽ được thủy táng ở Cửu Quải Hà. Nhưng cô không biết phải làm thế nào. Cô bước tới bên Lý Truy Viễn, quỳ xuống, giọng khẩn khoản: “Anh Tiểu Viễn, giúp em với.”
Lý Truy Viễn gật đầu. Bữa tối hôm đó, họ không có bàn, chỉ có bốn người quây quần trên sàn nhà, cùng nhau ăn một bữa cơm đạm bạc. No bụng rồi, họ lại ngồi trước linh đường chơi bài, một cảnh tượng kỳ lạ nhưng ấm áp.
Khi màn đêm buông xuống, cuộc hành trình bắt đầu. Nhuận Sinh và Đàm Văn Bân đẩy chiếc xe chở quan tài, Âm Manh đi theo sau. Lý Truy Viễn ngồi trên nắp quan tài, tay cầm ô đen, đôi mắt quan sát con đường âm u phía trước, chỉ lối giữa màn đêm của Phố Quỷ.
Họ đến bãi sông Cửu Quải Hà. Nhuận Sinh đẩy quan tài xuống nước, nhưng lạ thay, cỗ quan tài cứ lơ lửng tại bờ, không chịu trôi đi. Lý Truy Viễn bước tới, đốt những tờ giấy vàng, để tro bay theo gió. Cậu bé đặt tay lên bàn cúng, thân người hơi lắc lư, miệng lẩm nhẩm điếu văn, giọng nói vừa vang vọng trong cõi thực, vừa như xuyên thấu đến một thế giới khác. Cậu hít một hơi thật sâu, cất tiếng gọi cuối cùng: “Lý Truy Viễn thay hiếu tử Âm Manh, cúi lạy Phong Đô Đại Đế… Đón, Âm thị tử đệ Âm Phúc Hải, về Phong Đô, bước vãng sinh.”
Lễ xong, cỗ quan tài bắt đầu dịch chuyển. Từ dưới mặt nước, bốn bóng đen kỳ lạ dần hiện ra. Chúng từ từ ngưng tụ thành hình, là bốn tử thi âm khí nặng nề, trồi lên từ đáy sông, vác lấy cỗ quan tài rồi lầm lũi đi trong dòng nước xiết. Bất chợt, tiếng gà gáy lanh lảnh xé toạc màn đêm, và một vệt sáng đỏ rực kỳ lạ lóe lên trên bầu trời rồi vụt tắt. Cùng lúc đó, cỗ quan tài và bốn tử thi khiêng nó cũng biến mất không một dấu vết.
Sáng hôm sau, họ rời đi trên một chuyến thuyền. Đứng ở đuôi thuyền, Lý Truy Viễn ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt không nỡ rời khỏi Phong Đô Quỷ Thành đang dần xa khuất. Nỗi sợ hãi đêm qua đã tan biến, nhường chỗ cho một sự phấn khích âm ỉ. Cậu biết, rồi sẽ có ngày cậu quay trở lại nơi này.
(Hết phần 90)