Bữa lẩu kết thúc trong tiếng cười, nhưng men rượu cay nồng khiến Âm Manh không khỏi sặc sụa. Đêm đó, trong tiệm quan tài, không khí tĩnh lặng đến lạ thường. Giữa giấc ngủ chập chờn, Lý Truy Viễn cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng. Anh xuất hồn. Linh hồn anh lướt vào gian trong, bắt gặp ông lão đang khó nhọc bò ra khỏi cỗ quan tài của mình, hướng về phía người bạn Đàm Văn Bân. Một luồng khí âm u đang hình thành quanh đó. Không một chút do dự, Lý Truy Viễn vung tay. Một bóng tối còn dày đặc hơn lập tức trấn áp luồng khí kia, khiến ông lão kinh ngạc.
Ngay lúc đó, một vị khách không mời đột ngột xuất hiện. Nó và ông lão trao đổi bằng thứ ngôn ngữ rít lên khe khẽ, rồi ông lão ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt dở khóc dở cười. Giao dịch đã thất bại, dương thọ của ông lão lại trở về, dập tắt hy vọng được giải thoát. Khi bóng đen giận dữ quay sang Lý Truy Viễn, anh không hề sợ hãi, ngược lại, trong mắt còn ánh lên vẻ háo hức. Nhưng ông lão đã cất lời, buộc nó phải lui đi. Đổi lại, ông tiết lộ bí mật động trời của Âm gia và giao kèo sẽ để cháu gái đi theo anh.
Sáng hôm sau, Lý Truy Viễn tỉnh giấc, ngồi bật dậy trong quan tài của mình. Âm Manh đang đứng cạnh đó, nét mặt có chút phiền muộn. Lý Truy Viễn không vòng vo, anh nhìn thẳng vào cô gái ngây thơ trước mặt. Cô bé đồng ý ngay. Trải rộng trên sàn nhà, cuốn gia phả dày cộp không chỉ là một danh sách tổ tiên, mà là một công trình nghiên cứu điên cuồng về một vị tổ đã “thăng thiên” nhờ “thi đan”.
Buổi trưa, ông lão bất ngờ tỉnh lại, yếu ớt trăn trối những lời cuối cùng. Linh cảm được điều chẳng lành, Âm Manh lặng lẽ cùng Nhuận Sinh đi chuẩn bị hậu sự. Sáng hôm sau, cô mở nắp quan tài. Ông lão đã ra đi, gương mặt thanh thản. Nước mắt Âm Manh tuôn rơi, nhưng cô chỉ quệt vội rồi quay lại, nở một nụ cười nhẹ nhõm.
(Hết phần 89)