Một bàn tay trắng mịn, nhỏ nhắn của một đứa trẻ, cầm chiếc khăn trắng từ từ tiến lại gần. Chiếc khăn áp lên miệng và mũi người phụ nữ đang nằm liệt trên giường, cảm giác nghẹt thở ập đến dữ dội. Ngay sau đó, một khuôn mặt cúi xuống.

Lý Truy Viễn sững người.

Khuôn mặt đó… chính là anh!

Khuôn mặt Lý Truy Viễn xuất hiện, dùng khăn trắng bịt miệng.Khuôn mặt Lý Truy Viễn xuất hiện, dùng khăn trắng bịt miệng.

“Chính mình” trong ảo ảnh lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang hấp hối, cất giọng nói quen thuộc đến gai người: “Ngươi chết chậm quá, làm chậm nhịp luyện tập của ta.”

Câu nói như một chiếc chìa khóa, mở ra một vòng xoáy méo mó, tước đoạt nhận thức. Tôi là ai? Cảm giác lạnh lẽo từ bên ngoài xâm nhập, chực chờ nuốt chửng anh. Nhưng với Lý Truy Viễn, cảm giác này quá đỗi quen thuộc. Cơn bệnh của anh còn đáng sợ hơn thế này nhiều. Anh chỉ cần nhẩm tên A Li, nghĩ đến dáng hình cô ấy, cơn choáng váng liền tan biến.

Lý Truy Viễn nỗ lực chống lại sự méo mó nhận thức.Lý Truy Viễn nỗ lực chống lại sự méo mó nhận thức.

Tầm nhìn tối sầm. Người phụ nữ đã chết.

Lý Truy Viễn rút ý thức khỏi ảo ảnh, anh vẫn đang ngồi xổm trước bếp lửa. Anh nhận ra mình đã bước vào một cái bẫy tinh vi. Kẻ nào đó đã mượn tay Chu Dung để gài bẫy, một cái bẫy nhắm vào chính Chu Dung.

Lý Truy Viễn đối diện người phụ nữ đang cháy trong bếp.Lý Truy Viễn đối diện người phụ nữ đang cháy trong bếp.

Không hay rồi! Nhuận Sinh và Đàm Văn Bân đang gặp nguy hiểm!

“Bốp!”

Lý Truy Viễn không do dự, tự tát mạnh vào má mình một cái để cưỡng ép bản thân tỉnh lại.

Lý Truy Viễn tự tát tỉnh để cảnh báo nguy hiểm.Lý Truy Viễn tự tát tỉnh để cảnh báo nguy hiểm.

Anh mở mắt. Căn phòng vẫn vậy, nhưng Chu Dung đã đứng dậy từ lúc nào. Hắn đang cúi sát mặt vào Đàm Văn Bân, kẻ vẫn đang say ngủ, và hít vào từng luồng khí trắng thoát ra từ miệng và mũi cậu ta. Gương mặt Đàm Văn Bân đã tái xanh như tàu lá.

Chu Dung cúi sát, hút khí từ Đàm Văn Bân.Chu Dung cúi sát, hút khí từ Đàm Văn Bân.

Nghe tiếng động, Chu Dung chậm rãi quay đầu lại. Lớp chất nhầy trắng đục trong mắt hắn đã biến mất, thay vào đó là một màu đỏ tươi như máu. Cái bẫy đã được kích hoạt. Con quỷ thật sự đã lộ diện.

Chu Dung quay đầu, đôi mắt đỏ tươi nhìn Lý Truy Viễn.Chu Dung quay đầu, đôi mắt đỏ tươi nhìn Lý Truy Viễn.

Lý Truy Viễn không lao đến cứu Đàm Văn Bân. Thay vào đó, anh chộp lấy cái bát trên bàn, đập thẳng vào trán Nhuận Sinh đang ngủ gật!

“Choang!”

Lý Truy Viễn đập bát vào mặt Nhuận Sinh.Lý Truy Viễn đập bát vào mặt Nhuận Sinh.

Cái bát vỡ tan. Máu túa ra trên trán, nhưng Nhuận Sinh đã bừng tỉnh. Anh ta lập tức hiểu ra tình hình, vồ lấy cây xẻng Hoàng Hà dưới chân, vung một cú trời giáng vào đầu Chu Dung!

Nhuận Sinh dùng xẻng Hoàng Hà trấn áp Chu Dung.Nhuận Sinh dùng xẻng Hoàng Hà trấn áp Chu Dung.

“Rầm!”

Chu Dung ngã vật ra sàn. Cùng lúc đó, Đàm Văn Bân cũng đổ gục xuống bàn, nhưng may mắn, vẫn còn thở.

Chu Dung gầm lên một tiếng rít man rợ. Từ sau lưng hắn, hai bóng đen một lớn một nhỏ lao ra. Đó là người vợ và cô con gái. Chúng lao vào Nhuận Sinh, đứa cào, đứa cắn, ghì chặt anh ta xuống đất.

Bóng đen lao vào Nhuận Sinh, cào và cắn.Bóng đen lao vào Nhuận Sinh, cào và cắn.

Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lý Truy Viễn lùi lại, lấy ra một tấm vải đen, nhúng năm ngón tay vào hộp mực đỏ rồi quệt mạnh lên tấm vải. Anh nhắm hờ mắt, cơ thể khẽ run lên, miệng lẩm nhẩm những lời không ai hiểu rõ.

Lý Truy Viễn vẽ vệt mực đỏ lên tấm vải đen.Lý Truy Viễn vẽ vệt mực đỏ lên tấm vải đen.

“Nghe lời ta… ta giúp các ngươi giải thoát…”

Đột nhiên, anh mở mắt, chỉ thẳng tay về phía Chu Dung.

Lý Truy Viễn chỉ tay, cương thi quay sang tấn công Chu Dung.Lý Truy Viễn chỉ tay, cương thi quay sang tấn công Chu Dung.

Lập tức, hai mẹ con cương thi buông Nhuận Sinh ra, quay phắt lại, lao vào tấn công chính kẻ đã tạo ra chúng. Chu Dung bị chính những người thân yêu nhất của mình lật ngửa, đè nghiến xuống sàn. Nhuận Sinh không bỏ lỡ cơ hội, bật dậy kẹp chiếc xẻng vào cổ Chu Dung, hoàn toàn khống chế hắn.

Lý Truy Viễn từ từ tiến lại, úp tấm vải đen lên mặt Chu Dung. Tiếng gào thét thê lương vang lên, những luồng khí đen cuồn cuộn bốc ra. Khi anh nhấc tấm vải lên, màu máu trong mắt Chu Dung đã phai nhạt, trở lại vẻ đờ đẫn ban đầu.

Nhuận Sinh nhìn anh, trong mắt lộ vẻ thắc mắc xen lẫn kích động.

“Tiểu Viễn, sao không giết quách hắn đi? Hắn đã phá vỡ giao kèo trước mà!”

Lý Truy Viễn khẽ lắc đầu, một nụ cười lạnh lẽo nở trên môi, nụ cười khiến Nhuận Sinh rùng mình. Anh cúi xuống, vươn tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt sần sùi, ghê tởm của Chu Dung đang nằm bất động trên sàn.

Lý Truy Viễn cười lạnh, vỗ mặt Chu Dung trên sàn.Lý Truy Viễn cười lạnh, vỗ mặt Chu Dung trên sàn.

“Anh Nhuận Sinh, đừng vội. Đã có kẻ ra tay tính toán chúng ta trước…” Anh ngừng lại, ánh mắt sắc như dao. “Vậy thì, tôi sẽ trả lại cho hắn một món quà thật lớn.”

(Hết phần 87)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 87: