Trước chuyến đi, Nhuận Sinh khoan khoái châm một điếu xì gà, còn Đàm Văn Bân thì phấn khích xoa hai tay. Đối với họ, một vụ vớt xác bình thường chính là cách “tu tâm dưỡng tính”. Trong căn nhà gỗ ọp ẹp, Âm Manh lại đang thực hiện một nghi lễ khác. Cô bé nhẹ nhàng dùng thìa đút thứ nước đường đặc sánh vào miệng ông lão đang nằm bất động trong quan tài. Bỗng, ông lão mở mắt. Âm Manh sững người rồi vỡ òa trong vui sướng, ríu rít nói chuyện với ông. Nhưng khi ra ngoài phơi quần áo cho ông, cô bé lại không kìm được mà lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt. Cô biết, cũng như Lý Truy Viễn đang đứng quan sát, rằng đó chỉ là ánh sáng cuối cùng trước khi lụi tàn.
Bên bờ sông, một đám đông hiếu kỳ đang xì xào. Hai thi thể một nam một nữ, đen kịt như thịt ôi, dính chặt lấy nhau nổi lềnh bềnh. Một bà lão một mắt đang cãi vã om sòm về giá cả với những người vớt xác địa phương. Thấy Âm Manh đến, bà ta lập tức thay đổi sắc mặt, vừa khóc vừa cười chạy tới nắm tay cô. “Cháu gái lớn, cuối cùng con cũng đến rồi! Mau vớt cha mẹ con lên đi!”
Sau khi Âm Manh trang nghiêm làm pháp sự bên bờ sông, Nhuận Sinh và Đàm Văn Bân đã nhanh chóng chèo thuyền ra, phối hợp ăn ý cõng hai thi thể dính liền lên bờ. Bên trong nhà, sau khi tấm vải trắng được phủ lên, bà lão một mắt liền kéo Âm Manh vào, đóng sập cửa. Bà ta chỉ vào hai đứa em trai cùng mẹ khác cha của Âm Manh, bắt đầu màn kịch ủy thác con côi. Lý Truy Viễn lặng lẽ ngồi bên ngoài, cúi đầu quan sát một con giun đất, hoàn toàn tin tưởng vào lựa chọn của người bạn.
“Bà muốn con nuôi hai đứa nó?” Âm Manh bình thản hỏi lại lần thứ hai. Khi bà lão và đám họ hàng gật đầu đắc ý, cô bé đột ngột vung tay. “Bốp! Bốp!” Hai cái tát trời giáng khiến hai cậu bé ngã dúi dụi, máu ứa ra từ khóe miệng. Bà lão một mắt gào lên lao tới, liền bị Âm Manh tung một cước đá lăn mấy vòng. Cô bé ra tay tàn nhẫn, túm tóc những kẻ được gọi là “bác”, “cô”, ép mặt họ vào hai cái xác nhớp nháp. Tiếng la hét kinh hoàng vang lên. Xong xuôi, cô bé lạnh lùng đi tới cửa. “Rầm!” Tấm cửa bị đá bay. Âm Manh bước ra ngoài trong sự kinh ngạc của cả làng. Sau khi Lý Truy Viễn dùng vài lời sắc bén dẹp tan ý định gây sự của đám đông, cả nhóm lặng lẽ rời đi. Giữa hoàng hôn, Âm Manh quay lại, lườm Đàm Văn Bân một cái: “Đầu óc tôi đâu có bị úng nước.” rồi chỉ tay về một quán ăn phía trước.
(Hết phần 88)