Đàm Văn Bân giật mình tỉnh giấc, lồng ngực nặng trĩu như bị bóng đen đè lên. Đó là tác dụng phụ của việc luyện Tẩu Âm, một bí thuật mà cậu tiến bộ nhanh hơn bất cứ ai. Gạt đi cảm giác khó chịu, cậu nhìn ra ngoài trời. Tuyết đã phủ trắng.
Sáng hôm sau, tuyết rơi dày đặc, Đàm Văn Bân vẫn cặm cụi đạp xe giữa gió buốt để đến trường thi. Trong khi đó, Lý Truy Viễn lại được chính hiệu trưởng Ngô lái xe của trường đến tận nhà đón đi. Tại văn phòng hiệu trưởng, giữa sự im lặng của các thầy cô, Lý Truy Viễn bình thản làm bài thi. Cậu vừa viết bài văn, vừa chỉ vào máy ghi âm, thản nhiên yêu cầu: "Bật nghe tiếng Anh đi ạ." Khi cậu bé đặt bút xuống, hoàn thành tất cả các môn với tốc độ phi thường, hiệu trưởng Ngô vui mừng như bắt được vàng, vội vã cúi xuống xoa bóp cổ tay cho cậu học trò cưng.
Tan buổi thi, Đàm Văn Bân thoáng thấy bóng dáng quen thuộc được các thầy cô vây quanh ở cổng trường. Cậu không gọi, chỉ lặng lẽ mỉm cười rồi quay về lớp học. Trên bàn, cậu đặt xuống hộp bút hình quan tài nhỏ, một vật bất ly thân trong thế giới bí mật của riêng mình.
Chuyến đi Kinh thành dự thi Olympic đến nhanh chóng. Trong khách sạn, hiệu trưởng Ngô và thầy Diêm nhăn mặt khổ sở khi nếm thử món Đậu Trấp đặc sản. Nhưng bất ngờ lớn nhất là cuộc hội ngộ với giáo sư Chu và các học giả năm xưa. Họ sững sờ khi biết cậu đến để thi, và lập tức đề nghị trao cho cậu một giải thưởng danh dự. Lý Truy Viễn kiên quyết từ chối. Cậu muốn tự mình thi.
Sau cuộc thi, trong đầu vẫn văng vẳng lời dặn của Tiết Lượng Lượng rằng Quỷ Thành có thể bị ngập, cậu tìm đến nhà giáo sư Trương, nhờ ông giải mã nội dung trên thẻ tre cổ mà cậu đã sao chép lại. Cậu chỉ muốn nhanh chóng rời đi, lòng thầm mong không phải đối mặt với người mẹ đã lâu không gặp. Nhưng định mệnh đã sắp đặt. Vừa bước ra khỏi cửa, cậu sững người. Lý Lan, trong chiếc áo khoác màu nâu, đang đứng đó. Bà mỉm cười ấm áp, dang rộng vòng tay.
“Con trai, đến với mẹ, mẹ nhớ con lắm.”
(Hết phần 92)