Run Sinh quỳ sụp xuống bờ sông, nôn thốc nôn tháo. Hắn vừa thử cắn một miếng xác chết. Ghê tởm. Hắn đã làm theo lời Tiểu Viễn, thay đổi phong thủy nơi này, và giờ sát khí trên cái xác đã tan biến, chỉ còn lại thứ thịt thối rữa kinh tởm.

Run Sinh nôn mửa trên bờ sông ghê tởm.Run Sinh nôn mửa trên bờ sông ghê tởm.

Hắn gượng dậy, lảo đảo quay lại mép nước. Lần này không phải để ăn, mà là để tìm kiếm. Hắn lục lọi trên người gã lùn đã chết, lôi ra một sợi dây gai có chất liệu kỳ lạ và mấy lá bùa ướt sũng. Cất kỹ mọi thứ, hắn vội vã rời đi, chạy thục mạng tới tiệm tạp hóa trong làng, nơi cánh cửa đã kéo xuống một nửa. Hắn hét lên xin gọi nhờ, rồi run rẩy bấm một dãy số.

Run Sinh tìm kiếm vật dụng trên thi thể tên lùn.Run Sinh tìm kiếm vật dụng trên thi thể tên lùn.
Run Sinh gọi điện thoại khẩn cấp tại tiệm tạp hóa.Run Sinh gọi điện thoại khẩn cấp tại tiệm tạp hóa.

Ở một nơi khác, Đàm Văn Bân tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, bụng đói cồn cào. Dì Lưu múc cho hắn một thau mì đầy ụ. Hắn ăn ngấu nghiến, sức ăn lớn đến kinh ngạc, chẳng mấy chốc đã hết sạch. Hắn đứng dậy đi lại trên sân phơi, hỏi dì Lưu: "Tiểu Viễn đâu rồi ạ? Thằng bé không xuống ăn cơm à?"

Đàm Văn Bân ăn mì đầy thau với vẻ đói khát.Đàm Văn Bân ăn mì đầy thau với vẻ đói khát.

"Tiểu Viễn còn ngủ. E là phải ngủ rất lâu." Giọng dì Lưu có chút lo lắng.

Đúng lúc đó, từ ban công tầng trên, một bóng người lặng lẽ bước ra. Là A Ly. Cô gái cầm một chiếc khăn, nhẹ nhàng giặt trong chậu nước. Liễu Ngọc Mai, mẹ của Đàm Văn Bân, nhìn lên, khẽ mỉm cười nói với dì Lưu: "Thằng nhóc hư đốn đó, tự làm mình mù mà lại giúp A Ly hồi phục bệnh tình."

A Ly giặt khăn nhẹ nhàng trên ban công.A Ly giặt khăn nhẹ nhàng trên ban công.

Ngay sau đó, điện thoại reo. Là cuộc gọi của Run Sinh. Nghe xong, mặt Đàm Văn Bân biến sắc. Hắn biết phải gọi cho ai, nhưng lại do dự. Bố hắn, Đàm Vân Long, sẽ không bao giờ nghe máy con trai mình nếu đang bận. Hắn bèn nghĩ ra một kế, nhắn một tin: "Chú Đàm, cháu là Tiểu Viễn, xin gọi lại."

Đàm Văn Bân gọi điện giả danh Tiểu Viễn.Đàm Văn Bân gọi điện giả danh Tiểu Viễn.

Gần như ngay lập tức, điện thoại reo vang. Giọng đầu dây bên kia ấm áp: "Tiểu Viễn à, có chuyện gì sao, chú sẽ giúp con giải quyết."

"Bố."

"Đồ súc sinh." Giọng nói lập tức lạnh như băng.

Sau vài câu trao đổi ngắn gọn, Đàm Văn Bân đứng chờ bên đường. Chẳng bao lâu, một chiếc xe máy phân khối lớn gầm rú lao tới, hất tung bụi đất. Đàm Vân Long ngồi trên xe, khí thế áp đảo.

Đàm Vân Long xuất hiện đầy uy lực trên xe máy.Đàm Vân Long xuất hiện đầy uy lực trên xe máy.

Hai cha con phóng thẳng đến một sòng bạc ở thị trấn. Không nói một lời, Đàm Vân Long bước vào, lật tung bàn cờ bạc rồi lôi con trai mình ra ngoài. Sau đó, họ đến bờ sông nơi Run Sinh đang đợi. Đàm Vân Long, dù đã quen với những hiện trường rùng rợn, vẫn phải sững sờ khi nhìn thấy mấy cái xác lờ đờ dưới làn nước đục ngầu. Hắn quay sang con trai, giọng trầm xuống: "Các con… rốt cuộc đã làm gì?"

Đàm Vân Long lật đổ bàn cờ bạc quyền lực.Đàm Vân Long lật đổ bàn cờ bạc quyền lực.
Đàm Vân Long kinh ngạc nhìn cảnh tượng thi thể.Đàm Vân Long kinh ngạc nhìn cảnh tượng thi thể.

Cùng lúc đó, Lý Truy Viễn tỉnh giấc trong căn phòng của mình. Hắn mở mắt, nhưng trước mặt chỉ là một màu đen kịt. Hắn đã bị mù. Rất nhanh, một bàn tay nhỏ nhắn, ấm áp nắm lấy tay hắn.

"A Ly, anh ngủ bao lâu rồi?" Hắn hỏi. Cô gái giơ ba ngón tay.

Hắn muốn đi tắm. A Ly định đỡ, nhưng hắn xua tay. "Không sao, ở nhà, nhìn thấy hay không cũng không quan trọng." Hắn bước đi vững chãi, từng bước chân, từng cú rẽ đều được tính toán chính xác trong đầu, thuần thục như thể mắt vẫn còn sáng.

Lý Truy Viễn di chuyển tự tin trong nhà dù mù.Lý Truy Viễn di chuyển tự tin trong nhà dù mù.

Tắm xong, hắn ra ban công ngồi trên chiếc ghế mây. A Ly cũng ngồi xuống cạnh bên. Hắn hít một hơi, ngửi thấy mùi hoa quế thoang thoảng từ áo cô. "A Ly, chúng ta chơi cờ đi."

Hắn giơ tay, vẽ một bàn cờ tưởng tượng vào không trung, rồi đặt một quân cờ vô hình. A Ly hiểu ý, cũng nắm tay hắn, đặt một nước cờ đáp lại.

Lý Truy Viễn và A Ly chơi cờ vây.Lý Truy Viễn và A Ly chơi cờ vây.

Đúng lúc đó, ông cố Lý Tam Giang trở về. Vừa nhìn thấy tấm vải bịt mắt của chắt trai, ông sợ hồn vía lên mây, lao tới ôm chầm lấy cậu bé. Nghe dì Lưu giải thích, ông vẫn không yên tâm, gầm lên: "Mắt của thằng bé mà là chuyện nhỏ à?"

Lý Tam Giang ôm chặt Lý Truy Viễn xúc động.Lý Tam Giang ôm chặt Lý Truy Viễn xúc động.

Ông lập tức cõng Lý Truy Viễn đi hết phòng khám làng đến bệnh viện huyện, rồi bệnh viện thành phố, cuối cùng bắt xe tới tận Thượng Hải. Hành trình mệt mỏi, hai ông cháu ngồi trên cầu thang bệnh viện lớn, chia nhau từng miếng bánh ngô. Cuối cùng, một vị giáo sư già sau khi hội chẩn đã kết luận, mắt của cậu bé bị ảnh hưởng bởi hệ thần kinh, cần phải tĩnh dưỡng. Có thể một, hai tháng nữa sẽ dần hồi phục.

Ông cháu chia bánh ngô trên cầu thang bệnh viện.Ông cháu chia bánh ngô trên cầu thang bệnh viện.

Lý Tam Giang thở phào nhẹ nhõm, nhưng Lý Truy Viễn biết, đây không phải là kết thúc. Màn đêm trong đôi mắt hắn, chỉ là sự khởi đầu cho một ván cờ lớn hơn rất nhiều.

(Hết phần 91)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 91: