"Tiểu Viễn Hầu ơi, tất cả là tại ông nội vô dụng, ông nội không có khả năng!"

Giọng Lý Tam Giang vỡ tan. Giữa con hẻm nhỏ ở Thượng Hải, người đàn ông già nua quỳ sụp xuống đất, ôm chặt lấy đứa cháu trai, khóc rống lên như một đứa trẻ. Sự kìm nén suốt chặng đường dài giờ đây vỡ òa thành tuyệt vọng. Lý Truy Viễn chỉ im lặng ôm lấy đầu ông, áp mặt mình vào mái tóc bạc, cảm nhận từng cơn nấc nghẹn của ông. Cậu muốn khóc, nhưng trong lòng lại trống rỗng đến kỳ lạ, chỉ còn lại sự căm ghét chính bản thân mình vì không thể diễn tròn vai một đứa trẻ đau khổ.

Lý Tam Giang quỳ khóc nức nở, Lý Truy Viễn an ủi ông.Lý Tam Giang quỳ khóc nức nở, Lý Truy Viễn an ủi ông.

Chuyến đi tìm thầy chữa bệnh cuối cùng cũng kết thúc. Trên chuyến xe buýt chật chội trở về quê, Lý Tam Giang cặm cụi ghi chép vào một cuốn sổ cũ. Tên tuổi, địa chỉ của từng người đã giúp đỡ họ trên đường, ông đều ghi lại cẩn thận. Ông lẩm bẩm, đợi mắt cháu khỏi rồi, nhất định phải mang chút đặc sản quê lên cảm ơn người ta.

Lý Tam Giang ghi chép thông tin vào sổ trên xe buýt.Lý Tam Giang ghi chép thông tin vào sổ trên xe buýt.

Lý Truy Viễn không nói gì, chỉ nhớ lại cảnh tượng ở cầu thang bệnh viện. Ông nội đã lấy ra chiếc bánh ngô vàng óng, là quà của ông chủ quán tốt bụng. Hai ông cháu không quen ăn, nhưng ông vẫn bẻ một miếng, rồi lại đút cho cậu một miếng, như một món ăn vặt để khỏi lãng phí. Trong mắt vị giáo sư già ở bệnh viện, hình ảnh đó chắc bi thương lắm.

Lý Tam Giang đút bánh ngô vàng cho Lý Truy Viễn trên cầu thang.Lý Tam Giang đút bánh ngô vàng cho Lý Truy Viễn trên cầu thang.

Xe buýt tuyến xã dừng ở cổng làng. Gió đồng thổi qua mang theo hương hoa cỏ quen thuộc. Về đến nhà rồi. Lý Tam Giang nắm chặt tay cháu trai, bước xuống xe, lòng nhẹ đi phần nào.

Lý Tam Giang nắm tay Lý Truy Viễn xuống xe buýt cổng làng.Lý Tam Giang nắm tay Lý Truy Viễn xuống xe buýt cổng làng.

Lý Truy Viễn cố gắng tự mình làm mọi việc. Cậu dò dẫm bước đi, tự tìm đường, cố gắng thích nghi với cuộc sống trong bóng tối. Nhưng cậu không biết, mỗi lần như vậy, ông nội đứng sau lưng lại phải quay mặt đi, kìm nén tiếng thở dài, khóe mắt lại rưng rưng. Đứa trẻ càng tỏ ra hiểu chuyện, lòng ông lại càng như bị dao cắt.

Lý Truy Viễn cố gắng thích nghi với cuộc sống không nhìn thấy.Lý Truy Viễn cố gắng thích nghi với cuộc sống không nhìn thấy.

"Ông nội, không sao đâu," cậu nói, giọng bình thản. "Bác sĩ bảo một thời gian nữa mắt con sẽ khỏi thôi."

Nghe đến đây, Lý Tam Giang khựng lại. Ông cố nuốt tiếng nấc vào trong, chỉ để nước mắt lặng lẽ chảy dài trên gò má nhăn nheo. Ông gượng cười, giọng khản đặc: "Ừ, mắt của Tiểu Viễn Hầu nhà mình… nhất định sẽ khỏi."

Lý Tam Giang kìm nén cảm xúc, nước mắt chảy khi nghe cháu nói.Lý Tam Giang kìm nén cảm xúc, nước mắt chảy khi nghe cháu nói.

Vừa vào đến sân, một đôi bàn tay nhỏ bé, lành lạnh đã nắm lấy tay Lý Truy Viễn. Cậu cảm nhận được sự run rẩy trong đôi tay ấy, bởi vì ông nội đang đứng rất gần. Sự bài xích của A Ly đối với Lý Tam Giang dường như đã lớn hơn.

A Ly nắm tay Lý Truy Viễn, biểu hiện rõ sự bài xích.A Ly nắm tay Lý Truy Viễn, biểu hiện rõ sự bài xích.

"A Ly, phải hiểu chuyện. Ông nội đưa anh đi khám bệnh," Lý Truy Viễn nhẹ nhàng nói.

Bàn tay cô bé ngừng run. Khoảnh khắc tiếp theo, cô bé vòng tay ôm chầm lấy cổ cậu. Lý Truy Viễn mỉm cười, vỗ nhẹ lên đầu cô bé.

A Ly ôm lấy cổ Lý Truy Viễn, cậu bé vỗ nhẹ đầu.A Ly ôm lấy cổ Lý Truy Viễn, cậu bé vỗ nhẹ đầu.

Cô bé kéo tay cậu, dịu dàng đặt lên mắt mình. Một cử chỉ ấm áp lạ thường, như muốn nói "anh là đôi mắt của em". Nhưng Lý Truy Viễn biết, A Ly đang muốn chơi trò chơi với cậu, và cậu không dám. Đôi mắt này đã quá kiệt sức rồi.

A Ly đặt tay Lý Truy Viễn lên mắt mình đầy ấm áp.A Ly đặt tay Lý Truy Viễn lên mắt mình đầy ấm áp.

"Nào, Tiểu Viễn, anh đưa em lên lầu tắm." Đàm Văn Bân bước tới, dìu cậu đi.

Đàm Văn Bân dẫn Lý Truy Viễn lên lầu để tắm.Đàm Văn Bân dẫn Lý Truy Viễn lên lầu để tắm.

Trên lầu, Bân kể vắn tắt mọi chuyện. Năm thi thể dưới sông, gia đình Chu Dung, và cả cặp cha con kỳ lạ kia đều đã chết. Cảnh sát kết luận họ là tín đồ tà giáo, tự sát trong một nghi lễ hiến tế. Mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp.

Sau khi tắm xong, Lý Truy Viễn ngồi xuống chiếc ghế mây quen thuộc trong sân. A Ly đã đợi sẵn. Cậu đưa tay ra, cô bé liền nắm lấy. Hai người bắt đầu chơi cờ không khí, những ngón tay di chuyển thoăn thoắt trong không trung, vẽ nên một bàn cờ vô hình.

Lý Truy Viễn và A Ly chơi cờ không khí trong sân.Lý Truy Viễn và A Ly chơi cờ không khí trong sân.

Bữa tối hôm đó rất thịnh soạn. Lý Truy Viễn vừa cầm bát lên, đã cảm nhận được thức ăn được gắp đầy vào. Là A Ly. Cô bé lặng lẽ ngồi bên cạnh, không ngừng gắp thức ăn cho cậu.

A Ly gắp thức ăn vào bát của Lý Truy Viễn.A Ly gắp thức ăn vào bát của Lý Truy Viễn.

Lý Tam Giang ngồi đối diện, nhấp một ngụm rượu, nhìn cảnh tượng ấy mà cười ngây ngô. Ông thậm chí còn quay sang Liễu Ngọc Mai, người trước đây ông chẳng bao giờ ưa, mà cúi đầu, nở một nụ cười lấy lòng. Cháu trai ông bây giờ mắt đã mù, khí phách xưa kia cũng phải dẹp lại.

Lý Tam Giang nhìn Liễu Ngọc Mai với vẻ lấy lòng, cúi đầu.Lý Tam Giang nhìn Liễu Ngọc Mai với vẻ lấy lòng, cúi đầu.

Đêm khuya, trong phòng, Lý Truy Viễn ngồi trước bàn học. Cậu không bật đèn. Cậu mở một cuốn sổ mới, cầm bút lên và bắt đầu viết. Dù không nhìn thấy, nhưng những con số, những phương trình toán học phức tạp vẫn hiện ra rõ mồn một trong đầu. Cậu đang soạn một cuốn bài tập riêng cho Đàm Văn Bân.

Lý Truy Viễn viết bài tập toán trong sổ vào ban đêm.Lý Truy Viễn viết bài tập toán trong sổ vào ban đêm.

Bỗng, từ phía bờ ruộng vọng lại tiếng "meo... meo..." khe khẽ. Thính giác cậu giờ đây nhạy bén hơn bao giờ hết. Lý Truy Viễn nhận ra ai đã đến. Cậu chậm rãi đi xuống sân, ngồi xổm bên bờ ruộng, đưa tay ra. Một thân hình mềm mại, ấm áp cọ vào lòng bàn tay cậu. Con mèo đen nhảy vào lòng, dụi đầu vào ngực cậu.

"Tất cả đều chết rồi sao?" Lý Truy Viễn thì thầm.

"Meo..."

"Tốt lắm. Cuối cùng mi cũng được giải thoát rồi."

Dưới ánh trăng bạc, cơ thể con mèo đen trong vòng tay cậu bắt đầu tan ra. Không phải khói đen oán niệm như trước, mà là vô số những tinh thể trong suốt, lấp lánh như bụi sao. Cậu bé mù ngồi lặng yên giữa đồng, dịu dàng ôm vào lòng một vầng sao tan vỡ.

Lý Truy Viễn ôm mèo đen tan biến thành tinh thể dưới trăng.Lý Truy Viễn ôm mèo đen tan biến thành tinh thể dưới trăng.

Bóng tối bao bọc lấy cậu, nhưng trong bóng tối đó, dường như có một thế giới khác đang từ từ hé mở.

(Hết phần 92)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 92: