Gã da trắng nghe Diệp Mặc nói xong lập tức hừ lạnh một tiếng:
- Anh có biết tu sĩ Kim Đan ở Nam An Châu được xếp hạng trong top ba trăm là thế nào không? Có rất nhiều tu sĩ Kim Đan ở Nam An Châu, nhưng chỉ một số ít được ghi tên trên Bia đề danh mà thôi. Anh dựa vào đâu mà dám nói mình có khả năng lưu tên lên Bia đề danh? Anh thật là quá kiêu ngạo.
Bác Dung thấy Trịnh Ức Đao đối xử với Diệp Mặc rất không khách khí, vội vã đứng ra cười hòa giải:
- Anh Diệp, Trịnh đạo hữu, xin đừng căng thẳng. Có thể Diệp tiên sinh chưa rõ, nhưng để lưu tên lên Bia đề danh thực sự là rất khó. Nếu anh đến quảng trường thí danh, anh sẽ thấy. Mỗi khi đến thời gian đề danh, có rất nhiều người đến, nhưng hầu hết họ chỉ đến xem náo nhiệt. Nếu anh thử lên đó, bất kể thứ hạng cao hay thấp, nếu không thể để tên mình xuất hiện trên bảng, anh sẽ trở thành trò cười. Có thể vì vậy mà tâm trạng bị ảnh hưởng, tương lai sẽ khó mà tiến bộ.
Diệp Mặc mỉm cười, không đáp trả trực tiếp mà hỏi lại:
- Nếu anh Bác biết Bia đề danh Kim Đan khó khăn như vậy, thì khuyên tôi tham gia là có ý gì?
Bác Dung cười nói:
- Tôi tuy không có cách giúp anh đề tên lên Bia đề danh, nhưng tôi lại có biện pháp giúp anh làm điều đó.
Diệp Mặc cười lạnh:
- Anh đã có biện pháp đến Bia đề danh Kim Đan, vậy chắc anh cũng đã là tinh anh của Bia đề danh Kim Đan rồi?
Bác Dung có chút xấu hổ đáp:
- Tôi không có năng lực ấy.
Diệp Mặc lại cười lạnh một lần nữa:
- Anh không có khả năng, nhưng bảo anh có thể giúp tôi, thật nực cười.
Bác Dung giải thích nhanh chóng:
- Anh Diệp, xin anh đừng hoài nghi. Tôi chỉ có thể giúp anh lên Bia đề danh Kim Đan trong một tháng. Anh có biết về “Đàm hoa đan” không?
Diệp Mặc lắc đầu, mặc dù hắn là Đan Vương nhưng vẫn chưa nghe đến “Đàm hoa đan”.
Bác Dung tiếp tục giải thích:
- Ba mươi năm trước, có hai tu sĩ Kim Đan là bạn tốt của nhau, mặc dù đều là tán tu, nhưng cả hai rất nghĩa khí. Một lần, họ đã tiến vào thăm một động phủ của một vị tiền bối và phát hiện ra một viên “Thảo Hoàn đan”. Đối với cả hai, viên đan dược này là vô giá và rất liên quan đến việc tấn cấp Nguyên Anh. Đáng tiếc là “Thảo Hoàn đan” chỉ có một viên, đủ cho một người tấn cấp.
Diệp Mặc biết mình có khả năng tiến vào Bia đề danh Kim Đan, nhưng cũng muốn biết kết quả của câu chuyện về “Thảo Hoàn đan”, cuối cùng họ chia sẻ nó ra sao.
- Cuối cùng họ chia nhau thế nào?
Trần Dục Căn, một tu sĩ thấp bé, đã hỏi trước.
Bác Dung kể tiếp:
- Cả hai người đều là bạn tốt, đều muốn đưa “Thảo Hoàn đan” cho đối phương, nhưng không ai muốn nhận. Thông tin này bị một nữ tu Kim Đan khác biết được. Nữ tu này có quan hệ thân thiết với một trong hai tu sĩ. Một lần, ba người cùng nhau nói chuyện và đề tài đề cập đến “Thảo Hoàn đan”. Nữ tu bảo rằng cô có một biện pháp để phân chia viên đan dược này.
Nhìn Diệp Mặc, Bác Dung nói tiếp:
- Nữ tu này đề nghị rằng “Thảo Hoàn đan” nên được cho người có tư chất tốt nhất. Cô nói ai có thể lưu lại tên mình trên Bia đề danh Kim Đan thì sẽ được nhận “Thảo Hoàn đan”. Lúc đó cả hai tu sĩ đều không có cách nào đề danh, nhưng nữ tu kia lại dần trở nên thân thiết với một trong hai người.
- Sau đó không lâu, nữ tu đã mang thai với nam tu, và cô nói rằng khi họ rời khỏi thế giới này, đứa con của họ sẽ sống sót như thế nào? Cô bảo rằng trong số họ, ít nhất một người phải lưu lại để chăm sóc con. Cô đã nhiều lần muốn nam tu của mình đi hỏi người bạn lấy lại “Thảo Hoàn đan” để tấn cấp Nguyên Anh, để sau này có thể chăm sóc con.
- Nhưng nam tu nói rằng họ đã thỏa thuận ai có thể đề danh trên Bia đề danh Kim Đan trước thì sẽ nhận “Thảo Hoàn đan”. Hắn hiện tại không thể lưu lại tên.
- Vậy hắn có đi đề danh không?
Trần Dục Căn lại hỏi.
Bác Dung gật đầu:
- Đúng vậy, lúc đó nữ tu cùng nam tu của mình đến quảng trường Bia đề danh. Khi nam tu sắp đề danh, nữ tu bất ngờ lấy ra một viên đan dược nói rằng đây là đan dược tăng cường công lực tạm thời. Nam tu lúc ấy không thèm để ý mà ăn luôn viên đan đó.
Diệp Mặc cắt ngang:
- Viên đan dược đó là “Đàm Hoa đan” sao? Nếu tôi đoán không nhầm, nam tu kia đã ăn viên đan dược này và sau đó đã lưu được tên mình trên Bia đề danh.
Bác Dung thở dài, gật đầu xác nhận:
- Đúng vậy, sau khi nam tu ăn “Đàm Hoa đan”, tu vi và chân nguyên của hắn tăng lên không chỉ gấp đôi, hắn đã đề danh thành công trên Bia đề danh Kim Đan. Nhưng ngay khi lưu tên, tu vi và chân nguyên của hắn thì bạo phát đó đã tan biến hoàn toàn.
- Danh xứng với thực, “Đàm Hoa đan” đúng là phù dung sớm nở tối tàn.
Diệp Mặc châm chọc, hắn hiểu rõ mục đích của Bác Dung khi kể câu chuyện này chính là khuyên mình ăn “Đàm Hoa đan”.
Bác Dung gật đầu:
- Không sai, “Đàm Hoa đan” thực sự là phù dung sớm nở tối tàn, có thể tăng gấp đôi tu vi và chân nguyên, thậm chí cả thần thức trong thời gian rất ngắn.
Trần Dục Căn vui vẻ nói:
- Vậy nam tu này đã đề tên lên Bia đề danh Kim Đan, “Thảo Hoàn đan” sẽ thuộc về hắn.
Bác Dung lại lắc đầu:
- Anh nói không sai, “Thảo Hoàn đan” đúng là thuộc về hắn, và bạn hắn cũng rất hài lòng. Nhưng tên của hắn trên Bia đề danh Kim Đan không quá một tháng đã biến mất. Bạn của hắn thấy tên biến mất liền hoảng hốt, vội vã đến thăm hỏi nhưng phát hiện nam tu không có chuyện gì. Anh ta liền hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Trần Dục Căn thêm vào:
- Hắn có nói thật không?
Bác Dung lắc đầu:
- Không, hắn cảm thấy mình chỉ ăn viên đan dược đó mới lưu lại được tên, nên có chút hổ thẹn với bạn bè, đã nói không biết. Sau đó, bạn của hắn hỏi một tu sĩ khác thì mới biết sự thật rằng hắn đã gian lận bằng cách sử dụng đan dược tạm thời. Bạn của hắn sau khi biết điều này thì rất thất vọng, tiếc nuối không phải vì “Thảo Hoàn đan” mà chính vì đã mất đi người bạn tốt nhất. Cuối cùng, vì chuyện này, tâm trạng anh ta sa sút, trong một lần tu luyện đã dẫn đến chết không còn gì.
- Nam tu kia sau khi biết tin người bạn chết vì chuyện này, rất đau lòng và cuối cùng đã để lại mọi thứ cho nữ tu rồi tự sát.
Bác Dung thở dài, mọi người nghe xong đều trầm mặc. Hai người bạn tốt, không ngờ vì hiểu lầm mà phải chết, thật sự có chút đáng tiếc.
Bác Dung bỗng nhìn về phía Diệp Mặc nói:
- Nếu như anh chỉ muốn lưu lại tên trên Bia đề danh Kim Đan, thì “Đàm Hoa đan” hẳn là lựa chọn tốt nhất. Mặc dù chỉ có một tháng, nhưng đối với anh mà nói như vậy cũng đã tốt rồi. Trong một tháng đó, tên anh trên Bia đề danh Kim Đan sẽ rất nổi tiếng, tôi tin bạn anh sẽ nhận ra.
Diệp Mặc dĩ nhiên không cần “Đàm Hoa đan” để tăng tu vị và đề danh trên Bia đề danh Kim Đan. Hắn tin rằng thực lực hiện tại của mình hoàn toàn có khả năng vào top 300 ở Nam An Châu.
Tuy nhiên, Diệp Mặc cảm thấy câu chuyện này có chút phức tạp, hắn ngẫu hứng hỏi:
- Còn nữ tu kia đâu?
Bác Dung thở dài:
- Nam tu đã chết, nữ tu cũng rất thương tâm. Cô đã khóc bên xác nam tu một hồi, sau đó hợp táng nam tu và bạn của hắn. Sau đó không còn tin tức gì về cô, có lẽ đã rời khỏi.
Diệp Mặc trong lòng cười nhạt, hắn tin rằng có nhiều người giống mình, từ câu chuyện của ba người này mà nhìn ra được nhiều vấn đề.
Đầu tiên, nữ tu và hai người bạn này đều rất quen thuộc, hiển nhiên biết tình cảm của hai người. Nếu đã biết thì cô không nên dùng “Đàm Hoa đan” để dẫn đến kết quả như vậy. Thứ hai, cô và nam tu chọn thời điểm cũng rất trùng hợp. Thực sự có chút giống như “Lưỡng đào sát tam sĩ” hay đơn giản là “Nhất đan sát lưỡng nhân”.
Nếu như tôi đoán không sai, thì nữ tu đó thật sự có tâm cơ thâm hiểm.
Thấy Diệp Mặc không hỏi về “Đàm Hoa đan”, Bác Dung không còn cách nào khác phải tiếp tục nói:
- “Đàm Hoa đan” chỉ có Linh đan sư bát phẩm Phùng lão ở Nam An Thành mới có khả năng luyện chế. Ông ấy là người có danh tiếng và tính tình trung hậu, nhưng có một thói quen không hay, đó là muốn nhờ ông luyện đan phải có một viên nội đan của yêu thú cấp 5 - “Cửu túc hài xà”.
Khi thấy Diệp Mặc vẫn không có ý hỏi về “Đàm Hoa đan”, Bác Dung tiếp tục nói:
- Tôi lần trước ở một tiểu đảo ngoài biển phát hiện ra một pháp trận ẩn nấp, nhưng bên ngoài lại có một trận pháp phòng ngự. Một mình tôi không thể phá trận, nên muốn tìm thêm vài người bạn cùng đi. Có bốn người Kim Đan tầng chín có lẽ đủ rồi.
Nói đến đây, Bác Dung liếc nhìn Trần Dục Căn và Trịnh Ức Đao rồi nói tiếp:
- Tôi cùng anh Trần và anh Trịnh vẫn còn thiếu một người, thật trùng hợp gặp được anh Diệp. Nếu anh Diệp đồng ý cùng đi, sẽ có phần của anh trong đồ vật bên trong. Hơn nữa tôi sẽ giúp anh tìm được “Cửu túc hải xà” và săn bắt nội đan cho anh.
Diệp Mặc thản nhiên cười. Hắn thực sự không có hứng thú với việc ra khơi, cũng chẳng muốn nghe thêm về “Đàm Hoa đan”. Không chỉ vì hắn không cần loại đan dược này, mà cho dù có cần, việc một Đan Vương như hắn tìm Linh đan sư để nhờ luyện đan cũng thật buồn cười.
Trong chương này, Diệp Mặc đối diện với sự châm chọc từ Trịnh Ức Đao về khả năng đề danh trên Bia đề danh Kim Đan. Bác Dung giới thiệu về câu chuyện của hai tu sĩ đã cạnh tranh để có được 'Thảo Hoàn đan', dẫn đến những hiểu lầm và bi kịch. Qua đó, Diệp Mặc nhận ra sự phức tạp trong mối quan hệ giữa các tu sĩ, đồng thời cũng từ chối ý định dùng 'Đàm Hoa đan' để đạt danh tiếng ngắn hạn, khẳng định thực lực của chính mình.