Diệp Mặc rõ ràng không có ý định tự sát. Đòn đánh của hắn, mang tên 'Huyễn vân toái vực đao', nhằm mục đích nghiền nát 'Vực' của đối thủ để tạo ra 'Vực' của riêng mình. Hắn không biết rõ trình độ lĩnh ngộ 'Vực' của đối thủ, nhưng bản thân đã có sự hiểu biết nhất định về hình thức ban đầu của 'Cảnh'. Đòn đánh không nhằm vào đao quang của đối phương, mà lại hướng đến 'Vực' yếu nhất của y.

Tên yêu tu, thấy Diệp Mặc ra đòn, không khỏi nhếch môi cười lạnh lùng. Y không thể tin được một tu sĩ Thừa Đỉnh như Diệp Mặc lại dám đối đầu với một tu sĩ Hóa Chân. Y nghĩ rằng khi đòn đánh của mình chạm vào 'Vực', Diệp Mặc sẽ chỉ còn chờ chết. Tuy nhiên, nụ cười trên mặt y rất nhanh chóng tắt ngấm. Y nhận ra rằng đao quang màu tím của Diệp Mặc khi xâm nhập vào 'Vực' của mình không hề chậm lại, mà còn khuếch tán ra thành những màn sáng tím rực rỡ, dường như có thể nghiền nát mọi thứ.

Yếu điểm của 'Vực' không hề bị trói buộc bởi đòn của Diệp Mặc, khiến y cảm thấy hoảng sợ. Y nhận ra rằng một tu sĩ Thừa Đỉnh lại có thành tựu về 'Vực' cao đến vậy. Không chỉ phá hủy 'Vực' của y, Diệp Mặc còn đang dùng chính 'Vực' của y để kiềm chế đao của y.

Tên yêu tu chật vật nghĩ xem đây có phải là sự trùng hợp hay không, trong khi Diệp Mặc nhanh chóng làm cho 'Vực' của y trở nên mỏng manh dần. Khi nhận thấy đao quang tím của Diệp Mặc khuếch tán nhanh chóng, y càng hoảng sợ và không thèm giữ lại, bắt đầu tung ra hơn mười thủ quyết. Những chân nguyên biến dạng được y phát ra, ngang nhiên ngăn cản đao quang tím của Diệp Mặc.

Đao của y, mặc dù đã mất đi 'Vực' bảo vệ, vẫn nhanh chóng lao lên 'Đại đỉnh tám cực' của Diệp Mặc. Hai tiếng nổ vang rền, 'Đại đỉnh tám cực' lắc động dữ dội, đẩy Diệp Mặc lùi lại, và hắn lại phun ra một ngụm máu tươi.

Diệp Mặc thầm nghĩ trong lòng, mặc dù có sự hiểu biết nhất định về 'Cảnh', nhưng tu vi chênh lệch quá lớn đã khiến hắn không thể bù đắp bằng pháp thuật. Thấy hắn lại phải thổ huyết, Tống Ánh Trúc, Diệp Lăng đều hoảng sợ, sắc mặt Tô Tĩnh Văn trở nên tái nhợt. Kỷ Bẩm và Đường Mộng Nhiêu cảm thấy nhẹ nhõm, khi thấy Diệp Mặc vẫn tồn tại.

Tên yêu tu Hóa Chân lại cười lạnh, tuyên bố rằng mặc dù Diệp Mặc có chút tài năng nhưng cũng chỉ đến vậy thôi. Nhưng bỗng nhiên y lại thay đổi sắc mặt, hừ lạnh về phía hư không và nói với Diệp Mặc rằng sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa. Sau đó, y cùng bầy yêu thú xoay người rời đi.

Tất cả mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì sao tên yêu tu tự tin lại đột ngột bỏ đi. Nhưng họ đều thở phào nhẹ nhõm, bởi vì nếu y không rút lui, chắc chắn tất cả sẽ gặp nguy hiểm. Diệp Mặc cũng cảm thấy lạ lùng về sự ra đi của đối thủ, nhưng sau đó hắn cảm nhận được một cơn dao động trong không trung. Một giọng nói vang lên trong tai hắn:

- Diệp Mặc, cậu rất giỏi, không ngờ chỉ trong vài năm, cậu đã đạt được thành tựu như vậy. Hợp tác trăm năm, có thể rút ngắn một nửa rồi...

Nghe thấy giọng nói này, Diệp Mặc bất ngờ. Hắn nhận ra đó là Khổng Diệp trưởng lão, một tu sĩ Hóa Chân. Diệp Mặc không nghĩ Khổng Diệp lại là bậc cao nhân như vậy. Hắn nhớ lại cuộc gặp gỡ đầu tiên với Khổng Diệp và thấy ấm lòng khi người đặt niềm tin vào mình.

Khổng Diệp rõ ràng không muốn lộ danh tính, và Diệp Mặc hiểu ra lý do vì sao Phỉ Hải thành không bị tấn công bởi yêu tu Hóa Chân. Sau khi yêu thú rút lui, các tu sĩ từ Phỉ Hải thành bắt đầu hoan hô. Diệp Lăng chạy về phía Diệp Mặc, không ai ngờ rằng chuyến đi của hắn kéo dài qua nhiều năm. Tống Ánh Trúc và Tô Tĩnh Văn nhìn Diệp Mặc với ánh mắt tràn ngập tình cảm và nỗi nhớ.

Tô Tĩnh Văn ôm chặt cánh tay Diệp Mặc và nói rằng không muốn xa hắn nữa, chỉ muốn bên hắn. Diệp Mặc trấn an cô, và rồi hắn quyết định rằng sẽ luôn ở bên nhau. Hắn khẳng định sẽ thực hiện kế hoạch đưa các cô về Nam An Châu nơi những người yêu quý đang chờ đợi.

Khi Diệp Mặc dẫn các cô đến giới thiệu với Kỷ Bẩm, không khí trở nên thoải mái hơn. Kỷ Bẩm đã quen biết với các cô từ trước. Diệp Mặc nhận ra rằng mình không chỉ có những mối quan hệ chặt chẽ với con người mà còn là những người bạn tri kỷ.

Kỳ Tử Ngư, thành chủ Phỉ Hải thành, nhanh chóng tiến lên chào mừng Diệp Mặc, tán dương hắn vì đã cứu thành phố. Diệp Mặc khi nhớ lại một tu sĩ Kiếp Biến đã giúp đỡ Phỉ Hải thành suốt năm năm, đã ngay lập tức hỏi về vị tiền bối này.

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Diệp Mặc thực hiện đòn đánh Huyễn vân toái vực đao nhằm tạo ra 'Vực' riêng cho mình trong khi đối đầu với tên yêu tu Hóa Chân. Bất chấp chênh lệch cấp bậc, Diệp Mặc thể hiện tài năng xuất chúng, gây bất ngờ cho đối thủ. Sau cuộc chiến, tên yêu tu rút lui mà không lý do rõ ràng, khiến mọi người hoài nghi. Diệp Mặc gặp Khổng Diệp, người đã dõi theo và hỗ trợ hắn, mở ra triển vọng mới cho sự hợp tác. Mối quan hệ gắn bó giữa Diệp Mặc và những người thân cũng được khắc họa rõ nét khi họ cùng nhau trở về Phỉ Hải thành.

Tóm tắt chương trước:

Chương truyện mô tả cuộc đối đầu căng thẳng giữa yêu tu tóc đỏ và Khổng Diệp khi yêu tu này cố gắng thuyết phục Khổng Diệp cho phép yêu thú rút lui khỏi Toái Diệp thành. Trong khi đó, Diệp Mặc và các đồng đội của mình đang phải đối mặt với sự tấn công của yêu thú, chỉ trong tích tắc, một yêu tu Hóa Chân xuất hiện làm tình thế thêm nghiêm trọng. Cuộc chiến dần trở nên căng thẳng với sự chênh lệch về sức mạnh, cho thấy những nỗ lực vô vọng của Diệp Mặc và sự quyết liệt của Yêu Tu Tóc Đỏ.