Diệp Mặc nhìn rõ, những đường ánh sáng đỏ mà Tra Kỳ Phụ phóng ra chính là ngọn lửa do vực hỏa của tu sĩ Hóa Chân hóa thành. Hóa ra, gã là người nghe theo ý kiến của mình, và nội hỏa của tu sĩ có khả năng khống chế nhất định những bóng đen đó. Một tiếng thét “Á” thảm thiết vang lên, khi hai bóng đen bị trúng phải hai ngọn lửa, ngay lập tức tán loạn. Dù tốc độ tán loạn có phần chậm lại, nhưng sau khi ngọn lửa bùng lên, các bóng còn lại dường như có xu hướng tụ lại.

Chưa kịp để Tra Kỳ Phụ phóng thêm vực hỏa lần nữa, thiên hỏa của Diệp Mặc đã lao tới với vô số ánh sáng đỏ, ngay lập tức tiêu diệt hai bóng đen đó. Sắc mặt Tra Kỳ Phụ có phần ngượng ngùng, bởi vì sức tấn công của hắn so với thiên hỏa của Diệp Mặc quả thực là một trời một vực.

Khi Tra Kỳ Phụ định nói một vài lời tự giễu, Diệp Mặc đã vung tay phóng ra ‘Tử Đao’, chém xuống một sa địa cách đó không xa. Một đường sáng màu hồng tím bắn ra, làm cho một phần đất cát trong sa địa đang bị gió cát cuốn bay lập tức bị chẻ đôi, lộ ra một rãnh cát sâu.

Giọng nói lấp ló từ dưới rãnh cát vang lên, một bóng hình màu xanh nhạt nhảy ra nhanh như chớp. Tra Kỳ Phụ có thể thấy bóng người ấy dừng lại một chút. Ngay sau đó, khi bóng người rơi xuống cát vàng, mọi người nhận ra đó là một người đàn ông trung niên, rất anh tuấn nhưng giờ đây có vẻ chật vật với một vết thương chém dài từ ngực xuống.

Người đàn ông trung niên ôm quyền chào Tra Kỳ Phụ:

- Anh Trác, chúc mừng anh đã thoát khỏi kiếp nạn.

Sau đó ông ta quay sang Diệp Mặc:

- Anh bạn này, thực sự là một người có tu vi cao cường, vực hỏa của anh thật mạnh mẽ. Tôi vừa rồi suýt chút nữa đã bị thương.

Diệp Mặc chăm chú nhìn tu sĩ trung niên kiên cường từ trong cát chui ra và hỏi:

- Anh là thành chủ Tạ Chính Sư của Tây Tu thành phải không?

Không đợi vị thành chủ trả lời, Tra Kỳ Phụ đứng bên cạnh lập tức xác nhận:

- Đúng vậy, anh ta là thành chủ Tạ Chính Sư.

Tra Kỳ Phụ lại tiếp lời:

- Cảm ơn thành chủ, đây là Diệp Mặc, một vị từ Tây Tu thành đến. Lần này, anh ấy đến giúp đỡ chúng ta phá giải phong ấn. Tôi đã được Diệp Mặc cứu giúp, nếu không, giờ này tôi chắc chắn đã thành xương khô.

Nghe vậy, Tạ Chính Sư lập tức ngạc nhiên, rồi ôm quyền với Diệp Mặc:

- Thì ra là anh Diệp, tôi là Tạ Chính Sư. Đao thuật của anh thật lợi hại, nhưng tôi chưa từng có cơ hội gặp anh trước đây.

Diệp Mặc thu lại Tử Đao, nói:

- Tôi chỉ ghé qua Tây Tu thành và được nhờ cậy bởi thành chủ Việt, thành chủ La của Tây Tu, cùng hội chủ Vương Tà và Ngưu Nhữ Dương của Tây Tu thương hội. Lúc trước cứu giúp anh Trác cũng tình cờ mà thôi.

Tạ Chính Sư thở phào nhẹ nhõm, ôm quyền nói:

- Cảm ơn anh Diệp, không ngờ anh lại không sợ hãi trước những bóng đen đó. Anh đã phát hiện ra tôi ẩn nấp dưới cát, thực sự tu vi của anh hiếm có.

Diệp Mặc mỉm cười nhưng không nói gì, trong khi Tra Kỳ Phụ vội hỏi:

- Thành chủ Tạ, anh làm sao tiêu diệt được bóng đen?

Tạ Chính Sư nói với vẻ sợ hãi:

- Trong lúc tỉnh táo, tôi đã sử dụng thiên hỏa của mình để đốt cháy toàn thân, nhờ vậy mới tiêu diệt được bóng đó. Bóng đen thực sự cực kỳ sợ hãi với lửa kỳ dị, đặc biệt là thiên hỏa.

Diệp Mặc không khỏi cảm phục, Tạ Chính Sư đúng là thành chủ của Tây Tu thành, có thiên hỏa Lý Minh Hỏa đứng thứ chín trong danh sách thập đại thiên hỏa của Tu Chân giới.

- Hãnh, lần này chúng tôi không biết có sống nổi bao nhiêu người?

Tra Kỳ Phụ thở dài.

Tạ Chính Sư có vẻ tiếc nuối, rồi nói:

- Mặc dù tổn thất nặng nề, nhưng Nỉ Nhạc thần chủ của Thần Thú sơn mạch và anh Quý của rừng rậm Vô Tâm chắc không có chuyện gì. Những bóng đó tuy đáng sợ, nhưng chỉ cần giữ vững tâm thần, chúng ta hoàn toàn có thể tiêu diệt.

Sau đó, Tạ Chính Sư quay sang Diệp Mặc, hỏi:

- Anh Diệp, có phải anh nhận ra tôi là do tôi thấy anh dễ dàng giết chết hai bóng đen kia không?

Diệp Mặc chỉ mỉm cười, không phản hồi. Hắn không phát hiện ra Tạ Chính Sư mà chỉ cảm thấy nơi ẩn nấp của y có chút nguy hiểm, chính vì lý do này mà hắn phóng Tử Đao ra. Thực ra chỉ có cảm giác sát cơ từ Tạ Chính Sư khiến hắn cảm thấy bất an.

Tạ Chính Sư tỏ ra hồi hộp khi Diệp Mặc dường như đã nhận ra điều gì đó, nhưng không thể nào làm ngơ.

- Tạ thành chủ, nếu như anh đã thoát khỏi bóng đen đó, thì tại sao còn ở lại đây?

Tra Kỳ Phụ hỏi, với vẻ nghi ngờ.

Mặc dù Tạ Chính Sư không biểu lộ gì ra mặt, Diệp Mặc vẫn nhận thấy sự dao động trong tâm trạng của y và hỏi tiếp:

- Anh biết bóng đó là gì không?

Tạ Chính Sư cảm thấy lo lắng, nhưng vẫn gật đầu:

- Đúng vậy, tôi đã hiểu chuyện gì xảy ra. Khi chúng tôi phá một góc phong ấn, màn khí đen xuất hiện chính là ma khí từ ma vực. Sa Hà trong nhiều năm qua đã chôn vùi rất nhiều sinh mạng, tạo ra oán khí. Những người đã chết ở đây thường là tu sĩ có tu vi cao, vì vậy oán khí này khác với những oán khí thông thường.

- Những ai ở trong oán khí lâu có thể bị thất lạc tâm hồn. Khi oán khí kết hợp với ma khí từ ma vực, nó hình thành một loại tà linh có ý thức, không thể nhìn thấy hay cảm nhận được.

Diệp Mặc gật đầu, đồng tình với Tạ Chính Sư, cho rằng loại tà khí này cũng tương tự như quỷ tu, có thể phát triển thành linh khí sau một thời gian dài.

Tra Kỳ Phụ chưa phải là kẻ ngốc, gã cũng nhận thấy điều lạ lùng từ Tạ Chính Sư. Khi nghe Tạ Chính Sư nói thế, gã cảm thấy nhẹ nhõm:

- Hóa ra chỉ cần biết được thì chẳng có gì đáng ngại. Nếu có thể nhìn thấy, thì việc giải quyết sẽ trở nên dễ dàng.

Tạ Chính Sư lắc đầu:

- Nếu tà linh mới xuất hiện như vậy thì không sao, nhưng một khi chúng trưởng thành thì sẽ vô cùng nguy hiểm.

Diệp Mặc nhìn Tạ Chính Sư với vẻ nghi ngờ:

- Vậy có phải ngài đang ở đây để quan sát chúng trưởng thành?

Mặt Tạ Chính Sư trở nên khó coi, cơn lo lắng dâng lên. Hắn cảm thấy Diệp Mặc đã nhận ra điều gì đó không đúng, thậm chí cả sát cơ vừa rồi của mình cũng bị hắn phát hiện. Y không thể thừa nhận rằng thực sự y ở đây là để quan sát.

- Tôi có thể tiêu diệt tà linh, nhưng không như anh Diệp, phải mất thời gian nửa tháng rời khỏi Sa Hà, trong thời gian đó tôi không chắc chắn liệu có thoát được không, nên tôi phải ở lại đây.

Diệp Mặc hiểu rõ rằng lời lẽ của Tạ Chính Sư không thành thật, nhưng cũng không muốn làm lộ điều đó, liền hỏi Tra Kỳ Phụ:

- Phong ấn đó đang ở đâu?

Tra Kỳ Phụ gật đầu:

- Phong ấn ở trong này.

Nói xong, gã phóng ra bảo tháp Tứ Tượng của mình, đánh mạnh xuống chỗ trống. Ngay khi bảo tháp Tứ Tượng xuất hiện, một tiếng nổ lớn vang lên, tạo nên sức ép xung quanh mà làm chấn động không gian. Diệp Mặc cảm thấy có điều không ổn.

Khi bảo tháp vừa chạm xuống một đoạn, không gian quanh đó rung chuyển và một cột sáng xuất hiện, một phong ấn hiện ra. Diệp Mặc nhanh chóng phóng Tử Đao vào cột sáng. Một tiếng động lớn vang lên, cột sáng lập tức rõ nét và hiện ra.

Trong cột sáng là vòng tròn bát quái mà Tra Kỳ Phụ đã đề cập, xung quanh có hàng nghìn viên tiên tinh. Diệp Mặc nhận ra đây là tiên tinh thật và còn có chất lượng cao hơn cả viên tiên tinh mà hắn từng dùng.

- Ồ, vòng tròn này đang chuyển động!

Tra Kỳ Phụ hoảng hốt nói:

- Lúc trước vòng tròn này không động, sao giờ lại chuyển động và càng lúc càng nhanh thế?

Là một tông sư trận pháp cấp chín, Diệp Mặc nhận biết lý do tại sao vòng tròn trong phong ấn lại có thể chuyển động, cũng hiểu vì sao Tạ Chính Sư đã có sát cơ với mình.

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Diệp Mặc và Tra Kỳ Phụ đối mặt với những bóng đen đáng sợ do oán khí từ ma vực tạo ra. Tạ Chính Sư, thành chủ Tây Tu thành, xuất hiện và mô tả mối nguy hiểm của tà linh. Họ cùng nhau thảo luận về tình hình và phong ấn. Khi một bảo tháp xuất hiện, một phong ấn bí ẩn được kích hoạt, mở ra những câu hỏi về sức mạnh tiềm tàng của nó. Diệp Mặc nhận ra sự khác thường và phải chuẩn bị cho những thử thách tiếp theo.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Diệp Mặc và Tra Kỳ Phụ thảo luận về một hiện tượng kỳ lạ liên quan đến phong ấn tại Sa Hà. Diệp Mặc tiết lộ khả năng nhìn thấy những cái bóng vô hình, trong khi Tra Kỳ Phụ nói về những rắc rối mà những cái bóng này gây ra cho các tu sĩ. Họ nhận thấy rằng cái bóng xuất hiện là kết quả của một sự cố trong quá trình tấn công phong ấn. Diệp Mặc quyết định điều tra nơi phong ấn và mời Tra Kỳ Phụ cùng đi, bởi sự nguy hiểm đang gia tăng.