Vốn nghĩ Diệp Mặc bị giam giữ sẽ phải chịu ấm ức, nhưng khi mở cửa phòng giam, Tô Tĩnh Văn không khỏi ngạc nhiên trước cảnh tượng trước mặt. Diệp Mặc đang nằm ngủ ngon lành, thậm chí còn không tháo giày, vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Trong khi đó, những thanh niên cao lớn thô kệch lại đứng khép nép ở một góc. Không khí yên tĩnh này thật không giống một nhà giam chút nào!

Khi cánh cửa sắt mở ra, Diệp Mặc ngay lập tức tỉnh dậy. Thấy Tô Tĩnh Văn, hắn hiểu rằng có chuyện gì đó. Rất có thể cô đã nhận ra hắn chính là người đã bán bùa cho cô, và giờ đến đây để cứu hắn. Có thể cú điện thoại báo cảnh sát cũng là do cô gọi. Nếu đúng như vậy thì cô ta đúng là đã giúp nhưng cũng khiến hắn rắc rối.

Tô Tĩnh Văn thở phào nhẹ nhõm khi thấy Diệp Mặc bình an. Nếu hắn là người đã bán bùa thật thì bùa đó quả thực hiệu nghiệm. Đã vào đây rồi thì hắn không còn lo nghĩ gì về mấy tên lưu manh nữa, có lẽ vì vậy mà hắn thoải mái ngủ ngon đến vậy.

- Xin chào, chắc anh nhận ra tôi chứ? Tôi là Tô Tĩnh Văn, vì thấy anh bị bắt ở cổng Đại học Ninh Hải nên tôi đã báo cảnh sát.

Diệp Mặc thầm nghĩ, đúng như vậy, Tô Tĩnh Văn có ý tốt và khó có thể trách cô. Nhưng có lẽ cô chưa dám khẳng định hắn chính là người bán bùa. Hắn quyết định không thừa nhận điều đó, vì hắn biết nếu thừa nhận thì sẽ gây ra nhiều rắc rối.

Cục cảnh sát vào thì dễ, nhưng ra thì khó. Trong tình thế hiện tại, hắn chẳng dám nghĩ đến việc giết người và bỏ trốn. Diệp Mặc thầm nghĩ, lực lượng yếu kém, chẳng may có ai đó có thế lực lớn hơn thì coi như xong đời.

Thấy Diệp Mặc định nói nhưng lại thôi, Tô Tĩnh Văn nói:

- Đây không phải là chỗ để nói chuyện. Chúng ta hãy đi ngay thôi.

Cảnh Học Bân trực tiếp giúp Diệp Mặc làm thủ tục rồi tiễn cả hai ra cửa chính.

Tô Tĩnh Văn mở cửa chiếc xe Mercedes Benz màu đỏ. Trong xe có mùi nhẹ nhàng giống như mùi hương từ cơ thể của phụ nữ. Diệp Mặc có thể đoán rằng xe này rất ít khi cho người khác vào, hoặc thậm chí hắn là người đầu tiên. Dù sao thì cũng là cô ta tự nguyện, có gì phải ngại!

- Cùng đi ăn tối nhé?

Tô Tĩnh Văn đã thầm coi Diệp Mặc là vị đại sư bán bùa, vì vậy cô rất lễ phép. Từ lúc ra khỏi trường, Diệp Mặc vẫn chưa ăn gì, thấy Tô Tĩnh Văn mời đi ăn, hắn ngay lập tức đồng ý.

Tô Tĩnh Văn dẫn Diệp Mặc đến một quán ăn mang tên "Tây Hồ nhân gia". Đây là một quán ăn rất yên tĩnh, bên trong được trang trí tinh tế. Khách hàng không đông lắm, mọi người đều rất trật tự. Vừa bước vào, Diệp Mặc đã cảm nhận đây là một nơi không tồi. Thường ngày hắn ăn ở những quán ven đường, chọn đại vài món rồi mang đi, chưa bao giờ quá quan trọng việc ăn uống.

- Tĩnh Văn, lâu rồi không thấy cô ghé qua đây.

Một người phụ nữ có dáng vẻ thanh lịch, khi thấy Tô Tĩnh Văn đi vào thì tươi cười chạy ra đón.

- Chị Phương, gần đây có chút chuyện nên không thể đến, hôm nay mới cùng bạn có thời gian ăn cơm. Còn phòng riêng không chị?

Tô Tĩnh Văn cười nói, trông cô tự nhiên như có mối quan hệ quen biết với chị Phương.

Nghe Tô Tĩnh Văn hỏi, người phụ nữ khí chất tao nhã liền nhìn Diệp Mặc với ánh mắt nghi ngờ rồi nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường, nói:

- Có chứ, sảnh Tương Tri vẫn còn trống.

Chị Phương không quá xinh đẹp nhưng có đôi mắt cuốn hút. Đặc biệt, vóc dáng của chị khiến đàn ông phải chú ý và phụ nữ phải ghen tị. Những phụ nữ như vậy thường có vẻ lẳng lơ, nhưng ở chị Phương lại tỏa ra nét tao nhã, rõ ràng là người có học thức. Tuy nhiên, khi Tô Tĩnh Văn giới thiệu Diệp Mặc là bạn cô, ánh mắt của chị Phương đã thay đổi lạ lùng, điều này không thoát khỏi sự chú ý của Diệp Mặc.

Sảnh Tương Tri bên trong chỉ được chiếu sáng le lói từ ánh đèn bên ngoài, căn phòng này không giống nơi ăn uống mà giống địa điểm hẹn hò hơn. Diệp Mặc cảm thấy không thích không khí như vậy nên đã kéo rèm lên, ánh hoàng hôn tràn vào, xóa tan vẻ mờ ám ban đầu.

- Tĩnh Văn, cô cứ gọi món đi, tôi đi pha trà nhé.

Chị Phương đặt thực đơn lên bàn rồi quay người đi.

Diệp Mặc thắc mắc sao việc pha trà lại cần bà chủ làm, phải chăng không có nhân viên nào sao? Dường như hiểu nỗi thắc mắc trong lòng hắn, Tô Tĩnh Văn giải thích:

- Chị Phương là một cao thủ trong giới trà đạo, khách quen đều biết rõ. Chị ấy thường tự pha trà.

Nói rồi, Tô Tĩnh Văn đưa thực đơn cho Diệp Mặc. Diệp Mặc nhìn thực đơn, các món không nhiều nhưng hình ảnh rất thu hút.

- Sao không có giá ở đây?

Diệp Mặc thấy thực đơn không có niêm yết giá.

- Mọi món đều 300 tệ một đĩa nên không cần ghi giá. Khách quen đều biết điều này.

Tô Tĩnh Văn cười nói. Diệp Mặc hơi bất ngờ, trong lòng nghĩ có lẽ một đĩa rau cũng 300 tệ? Hắn không dám nói ra, tuy hắn nghèo nhưng không có nghĩa là người khác cũng vậy. Tô Tĩnh Văn chắc chắn là người có tiền, vì thế cô không ngại giá cả. Hắn chỉ cần chọn vài món.

Diệp Mặc không phải là người quá chú ý đến ăn uống, nhưng hắn biết rằng trà mà chị Phương pha thì hương vị đã lưu lại nơi môi, khiến người ta muốn thưởng thức thêm lần nữa.

Thấy Diệp Mặc dường như rất thích trà, Tô Tĩnh Văn mỉm cười hỏi:

- Anh chính là vị đại sư đã bán bùa cho tôi phải không?

Câu hỏi bất ngờ của Tô Tĩnh Văn không phát huy tác dụng như mong đợi. Diệp Mặc không hề tỏ vẻ bị bắt quả tang, mà với vẻ mặt ngây thơ hỏi lại:

- Đại sư gì? Bùa gì? Tôi chỉ là sinh viên thôi. Thẻ sinh viên đây nè.

Nói xong, Diệp Mặc lấy thẻ sinh viên ra cho Tô Tĩnh Văn xem. Hắn quả thực là sinh viên năm thứ tư của ngành công trình Đại học Ninh Hải.

Tô Tĩnh Văn có chút thất vọng khi trả lại thẻ sinh viên, không ngờ mình đã nhận lầm người. Hóa ra hắn chính là sinh viên của trường.

- Ừm... Tô Tĩnh Văn, có lẽ cô đã nhận nhầm người rồi, thật ngại khi đưa tôi đến nơi cao cấp như thế này để ăn cơm.

Diệp Mặc biết Tô Tĩnh Văn chi tiền không tiếc, nhưng đây vẫn là phép lịch sự tối thiểu.

- Không sao đâu, tại anh trông giống một người bạn của tôi. Nhầm lẫn cũng bình thường, giờ thì chúng ta đã quen biết rồi, anh nhỏ tuổi hơn tôi, từ giờ cứ gọi tôi là chị Tĩnh Văn nhé, gọi tên nghe không tự nhiên cho lắm.

Tô Tĩnh Văn mỉm cười nói. Ấn tượng của cô về Diệp Mặc khá tốt, không chỉ bởi vẻ đẹp của hắn mà còn vì cách hắn nhìn cô cũng không có gì mờ ám.

- Chị Tĩnh Văn, hôm nay tôi thật sự được hưởng sự tốt bụng của chị và có bữa ăn thịnh soạn như vậy.

Diệp Mặc không khách khí, hắn nghĩ mình không ăn không, chỉ là Tô Tĩnh Văn muốn tạ ơn hắn vì đã bán bùa cứu mẹ cô mà thôi.

Tô Tĩnh Văn đưa cho Diệp Mặc một tấm danh thiếp:

- Đây là số điện thoại của tôi, nếu sau này họ tìm cậu thì cứ gọi cho tôi nhé.

Diệp Mặc nhận lấy, thầm nghĩ: "Lần này nếu không có cô, có lẽ tôi đã bớt được nhiều phiền phức. Gọi cho cô ư? Không cần đâu. Ăn xong bữa này, cô đi đường cô, tôi đi đường tôi, không còn liên quan gì nữa."

- Ha ha, vậy thì tôi không khách khí nữa. Nhưng tôi có thể giúp gì cho chị?

Diệp Mặc đáp.

- Chưa chắc đâu. Có lẽ một thời gian nữa tôi sẽ phải làm phiền cậu đấy.

Tô Tĩnh Văn bỗng dưng nở nụ cười kỳ lạ, trong lòng cô ta chắc chắn đang suy nghĩ điều gì đó.

Diệp Mặc thầm trách bản thân đã nói nhiều quá, thời gian tu luyện còn không đủ, nhưng những chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng không quá quan trọng.

Tô Tĩnh Văn cảm thấy khi ở bên Diệp Mặc thì rất thoải mái, tự nhiên và không phải chịu áp lực nào.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Diệp Mặc gặp phải một tên côn đồ có tên mặt thẹo và bất ngờ phản kháng lại sự khiêu khích của hắn. Sự việc nhanh chóng leo thang khi Diệp Mặc không chỉ tát lại mà còn đá hắn văng vào cửa sắt. Trong khi đó, Tô Tĩnh Văn cố gắng cứu Diệp Mặc khỏi sự giam giữ của cảnh sát, dẫn đến một cuộc đối đầu với viên cảnh sát Hoàng Ngụ. Tình hình trở nên căng thẳng khi cô phát hiện ra mối liên hệ giữa các nhân vật và những thông tin ẩn giấu chắc chắn dự báo nhiều rắc rối phía trước.

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Tô Tĩnh Văn cứu Diệp Mặc khỏi nhà giam, nhận ra hắn chính là người đã bán bùa cho mình. Họ cùng nhau đến một quán ăn sang trọng, nơi Tô Tĩnh Văn thể hiện sự thân thiện nhưng cũng đầy nghi ngờ đối với Diệp Mặc. Mối quan hệ giữa họ dần trở nên gần gũi hơn, nhưng Diệp Mặc vẫn phải tìm cách giữ bí mật về thân phận thực sự của mình, trong khi Tô Tĩnh Văn cảm thấy thoải mái khi ở bên hắn.