Ninh Khinh Tuyết chú ý đến hành động của thanh niên xấc xược, cô cau mày lại.
Tô Tĩnh Văn nhìn thấy, vội nói:
- Anh Uý Tranh, đây là Ninh Khinh Tuyết, bạn thân của em. Đây là Uý Tranh, anh họ của mình, người mà em vừa nhắc đến.
Ninh Khinh Tuyết gật đầu đáp lại. Nếu không phải vì câu chuyện vẫn chưa kết thúc, cô đã định rời đi.
- Xin chào, tôi là Tạ Uý Tranh, anh họ của Tĩnh Văn. Rất vui được quen biết với cô.
Tạ Uý Tranh nhận ra sự thiếu lịch sự của mình, vì thế anh giơ tay ra và cười với Ninh Khinh Tuyết. Theo anh, Ninh Khinh Tuyết không phải là người xuất thân từ gia đình giàu có, có thể nhận thấy từ cách ăn mặc và trang điểm của cô. Anh thực sự rất vui khi quen biết một người xinh đẹp như vậy, và câu nói này không phải là lời nói dối.
Ninh Khinh Tuyết nhíu mày, cầm cốc cà phê vừa được mang tới, uống một ngụm. Tạ Uý Tranh cảm thấy hơi lúng túng, từ từ thu tay lại. Anh không ngờ cô gái này lại bất lịch sự như vậy. Dù sao, cô ấy cũng là bạn của Tô Tĩnh Văn, không lẽ nể mặt Tô Tĩnh Văn mà không thể đối xử với anh tốt hơn sao?
Dù vẫn cười nhưng nụ cười của Tạ Uý Tranh đã trở nên miễn cưỡng.
Tô Tĩnh Văn vội hỏi:
- Anh, anh muốn uống gì? Em sẽ gọi cho anh.
- Hừm, tùy em. Tĩnh Văn, tối nay ở chỗ bạn anh có dạ vũ, chúng ta cùng đi nhé?
Tạ Uý Tranh muốn mời Tô Tĩnh Văn tham gia dạ vũ. Nói xong, anh ta đã liếc nhìn Ninh Khinh Tuyết, hy vọng Tô Tĩnh Văn sẽ mời cô đi cùng.
Tô Tĩnh Văn hiểu tính cách của Ninh Khinh Tuyết. Đừng nói là Tạ Uý Tranh chỉ là một lưu học sinh Mỹ, cho dù là con trai của Chủ tịch tỉnh, Ninh Khinh Tuyết vẫn sẽ không thay đổi. Cô cũng biết đôi chút về Ninh Khinh Tuyết và những mối quan hệ trong giới thượng lưu, Tống Thiếu Văn, một trong năm gia tộc lớn của Yến Kinh, mà cô còn không thèm để ý.
Cô lắc đầu nói:
- Em không đi đâu, tối nay có việc.
- Tĩnh Văn, em không thể không đi được. Nếu không, anh sẽ không có bạn nhảy. Thật mất mặt. Tĩnh Văn, em nhất định phải giúp anh lần này, phải đi!
Tạ Uý Tranh cố gắng nài nỉ.
Tô Tĩnh Văn lại lắc đầu:
- Anh biết em không thích khiêu vũ mà. Hơn nữa, em chưa từng nhảy với con trai, thôi đi mà. Hơn nữa, anh cũng đẹp trai như vậy đâu có sợ không có bạn nhảy...
- Tĩnh Văn, trước đây em luôn đi cùng anh. Giờ anh về, chỉ nhờ em giúp việc ở công ty, nhưng đến việc hẹn hò như thế này em cũng từ chối, như vậy thật sự khiến anh mất mặt. Anh thấy em đã thay đổi quá nhiều rồi.
Tạ Uý Tranh thở dài.
Tô Tĩnh Văn mỉm cười:
- Anh họ, anh suy nghĩ nhiều rồi. Em vẫn là em như trước, chỉ là em không thích nơi đó thôi. Hơn nữa, trước kia em vẫn còn nhỏ, giờ lớn lên rồi, đương nhiên phải khác chứ. Anh về mở công ty, em rất vui.
Ninh Khinh Tuyết đã muốn đứng dậy ra về, nhưng việc của cô hôm nay vẫn chưa được giải quyết, nếu rời đi lúc này không hợp lắm. Cô cảm thấy Tạ Uý Tranh thật sự rất đáng ghét. Dù có đến tìm em họ của mình thì cũng phải chờ cô nói xong đã chứ. Rõ ràng biết em họ của anh ta có bạn đang ở bên cạnh mà vẫn cứ tìm cách tiếp cận. Người không biết phép lịch sự. Cô không biết rằng trong mắt người khác, cô cũng đang bất lịch sự.
Nụ cười trên mặt Tạ Uý Tranh đã không còn như lúc mới đến. Anh vừa tới đã bị từ chối bắt tay, rồi lại bị em họ từ chối, trong lòng rất không vui. Giờ thấy Tô Tĩnh Văn nói thế, anh đành lờ đi chủ đề đó, lấy ra một hộp màu đỏ đưa cho Tô Tĩnh Văn:
- Tĩnh Văn, cái này là anh đặt theo yêu cầu, tặng em.
- Đây là cái gì?
Tô Tĩnh Văn nhìn cái hộp tinh xảo, hỏi.
Mặt Tạ Uý Tranh đã lấy lại nụ cười, nhìn Tô Tĩnh Văn:
- Mở ra xem sẽ biết.
Tô Tĩnh Văn bị vẻ bí ẩn của Tạ Uý Tranh làm cho cảm thấy hồi hộp. Cô mở hộp ra và bên trong có một chiếc vòng tay tinh xảo, những viên trân châu bóng bẩy, chỉ cần nhìn vào độ tinh khiết là biết, từng viên đều vô cùng giá trị.
- Vòng tay?
Tô Tĩnh Văn lặp lại. Tạ Uý Tranh cười:
- Đúng vậy. Thấy tay em đeo cái vòng cũ rích đó, lại chỉ có hai viên trân châu thô lập nên đặc biệt tặng em cái này. Chắc chắn em không có thời gian đi mua đâu nhỉ. Nào, đeo lên thử xem.
Tô Tĩnh Văn cười, đóng hộp lại:
- Anh Uý Tranh, thật sự cảm ơn anh vì món quà đẹp như thế này.
- Không có gì, chỉ cần em thích là được. Thử đi.
Tạ Uý Tranh thấy Ninh Khinh Tuyết chăm chú nhìn chiếc vòng tay anh tặng Tô Tĩnh Văn, rồi lại nhìn cổ tay Tô Tĩnh Văn, thầm cười. Cô Ninh Khinh Tuyết này chắc chắn cũng thích chiếc vòng tay này, có lẽ sau này mình cũng mua một cái tặng cô.
Nụ cười của Tô Tĩnh Văn có chút gượng gạo, cô đành nói:
- Anh à, bây giờ em đang đeo một chiếc khác rồi, cái này của anh, em để lại sau này sẽ dùng.
- Tĩnh Văn, cái vòng tay đó thật sự trông rất thô kệch. Hơn nữa chỉ có hai viên trân châu, đeo lên không hợp với em đâu. Em nên đổi sang cái này, anh thấy cái vòng tay này mới xứng với em. Nào, thử đi.
Tạ Uý Tranh chủ động đưa chiếc vòng tay cho Tô Tĩnh Văn.
Ninh Khinh Tuyết đã thấy chiếc vòng mà Tô Tĩnh Văn đeo, cũng giống như chiếc vòng tay mà cô đang đeo, cũng chỉ còn hai viên trân châu. Rõ ràng Tô Tĩnh Văn cũng đã từng trải qua một chuyện gì đó, hơn nữa còn mất một viên. Cô hơi thất vọng, nếu Tô Tĩnh Văn thực sự không thích hai viên trân châu còn lại thì cô nhất định sẽ lấy. Giờ thì có vẻ Tô Tĩnh Văn có liên quan tới viên ngọc châu này.
- Nhưng anh à, em thấy cái vòng tay này rất tốt, tạm thời không muốn đổi.
Tô Tĩnh Văn không thể từ chối thịnh tình của Tạ Uý Tranh, chỉ đành nói như năn nỉ.
Vốn nghĩ Tô Tĩnh Văn ngại cảm ơn Uý Tranh, cuối cùng cũng hiểu ra, Tô Tĩnh Văn thật sự không muốn đổi.
Nhưng mà không phải là do ngại, nghĩ tới đây, vẻ mặt anh ta bắt đầu lúng túng.
Dường như phát hiện ra sự lúng túng của anh họ, Tô Tĩnh Văn vội vàng nói:
- Anh à, trước tiên không nói đến chuyện này nhé, em sẽ gọi chút điểm tâm. Tối qua em còn chưa ăn gì. Khinh Tuyết, cậu muốn ăn gì?
Ninh Khinh Tuyết vẫn không nói gì, Tạ Uý Tranh lại tiếp lời:
- Tĩnh Văn, em nói thật với anh, cái vòng tay trên tay em có phải ai đó tặng không? Giá trị rất cao sao?
Tô Tĩnh Văn nhìn Ninh Khinh Tuyết có phần ngại ngùng. Tuy cô biết anh họ không nên hỏi như vậy nhưng nếu Tạ Uý Tranh đã hỏi thì cô chỉ đành trả lời:
- Đúng vậy, là bạn thân tặng.
- Thế có phải nó có giá trị hơn nhiều so với cái vòng tay anh tặng không?
Tạ Uý Tranh đã cảm thấy một loại cảm giác khó chịu nhưng anh vẫn muốn hỏi rõ.
Tô Tĩnh Văn chần chừ nhìn chiếc vòng tay Tạ Uý Tranh tặng, mãi sau mới nói:
- Có lẽ là quý giá hơn một chút, nhưng…
Cô biết cách giải thích cho Tạ Uý Tranh như thế nào. Cái quý giá hơn là vòng tay mà Diệp Mặc tặng. Nếu nói về giá trị, thực sự nó còn giá trị hơn nhiều so với cái vòng tay mà Tạ Uý Tranh tặng.
Nhưng Tạ Uý Tranh lại hiểu lầm ý của Tô Tĩnh Văn, anh ta nghĩ rằng người mà Tô Tĩnh Văn nhắc đến trong lòng cô ấy là rất quan trọng so với anh. Nghĩ như vậy, ngay cả khi Tạ Uý Tranh rất rộng lượng, sắc mặt anh ta cũng trở nên khó coi.
Tô Tĩnh Văn lập tức nhận ra sắc mặt của anh họ không vui, vội vàng nói:
- Anh họ, anh đừng nghĩ nhiều như vậy. Em thực sự đã quen đeo vòng tay này rồi, tạm thời không muốn đổi.
Tạ Uý Tranh bỗng mỉm cười, sắc mặt lại bình thường, rồi nói:
- Em họ, người tặng em vòng tay này là bạn trai em à? Em có bạn trai lúc nào mà anh không biết? Lần sau có thể đưa cậu ta đến để anh xem.
Nghe đến đây, Tô Tĩnh Văn vội vàng lắc tay:
- Anh họ, đừng nói bậy. Anh ấy không phải là bạn trai em, chỉ là bạn chơi thôi.
Nói xong, Tô Tĩnh Văn theo bản năng nhìn về phía Ninh Khinh Tuyết. Cô biết quan hệ giữa Ninh Khinh Tuyết và Diệp Mặc không hề hòa hợp nhưng vẫn lo sợ Ninh Khinh Tuyết sẽ hiểu lầm. Tạ Uý Tranh thì lại cười nhạt, nói:
- Em từng nói em không thích nhảy, không bao giờ khiêu vũ với nam sinh. Lần trước trong sinh nhật em, em hình như lại đang khiêu vũ với một nam sinh mà. Có phải cái vòng tay này là của cậu ta tặng không? Hơn nữa, em cũng nói xe của em không thích chở nam giới, em có thể chắc chắn là người tặng em vòng tay này chưa từng ngồi xe của em không?
Tô Tĩnh Văn lập tức không còn cười như trước nữa. Trong ấn tượng của cô, Tạ Uý Tranh luôn là người anh trai bảo vệ cô, nhưng giờ lại điều tra chuyện của mình như vậy khiến cô không thương lượng nổi, thậm chí còn dùng giọng điệu này để nói chuyện với cô. Lần đầu tiên cô cảm thấy người anh họ mà mình đã không gặp từ lâu lại không giống như trước nữa.
- Xin lỗi em, Tĩnh Văn, anh hơi kích động. Nhưng nếu đến việc đi tham dự vũ hội với anh mà em cũng từ chối, không phải để họ cười nhạo anh sao? Lần này anh quay về, cố ý ở lại Ninh Hải, anh nghĩ chắc em hiểu…
Tạ Uý Tranh đã không còn chú ý đến Ninh Khinh Tuyết nữa. Bất kể có theo đuổi Ninh Khinh Tuyết hay không, anh ta cũng không tha cho Tô Tĩnh Văn.
Tô Tĩnh Văn không ngờ Tạ Uý Tranh lại kích động như vậy. Anh thậm chí không thèm để ý đến Ninh Khinh Tuyết. Cô có chút không thoải mái, nếu là người khác nói thì không nói làm gì, nhưng người mà anh đề cập chính là Diệp Mặc.
- Anh họ, anh nói không sai, em vẫn đối xử với anh như trước. Trong lòng em, anh vẫn là anh họ của em. Anh có thể ở lại Ninh Hải, em và mẹ đều rất vui, nhưng anh ở lại Ninh Hải có lẽ còn nguyên nhân khác sao? Còn nữa, anh Uý Tranh, em thích nhảy với ai hay thích ai ngồi trên xe của em thì cũng là quyền tự do của em. Hình như anh đã thay đổi không ít đấy.
Tô Tĩnh Văn thở dài, trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Ninh Khinh Tuyết đứng dậy:
- Tĩnh Văn, tớ đi đây, khi nào rảnh tớ sẽ gọi điện cho cậu nhé.
Cô thực sự không thể chịu nổi sự lải nhải của Tạ Uý Tranh.
Trong một cuộc gặp gỡ tình cờ, Ninh Khinh Tuyết cảm thấy không thoải mái với anh họ của Tô Tĩnh Văn, Tạ Uý Tranh. Anh ta cố gắng thể hiện sự quan tâm nhưng lại vô tình gây ra sự căng thẳng khi đề cập đến những món quà và mối quan hệ của Tô Tĩnh Văn. Cuộc trò chuyện trở nên căng thẳng khi Tô Tĩnh Văn cảm thấy bị ngăn cản trong các quyền tự do cá nhân của mình. Cuối cùng, Ninh Khinh Tuyết quyết định rời đi để tránh những tranh cãi không cần thiết.
Trong chương này, Ninh Khinh Tuyết trở về nhà và cảm thấy hoang mang khi nhớ về Diệp Mặc. Cô dọn dẹp phòng và quyết định ra ngoài dạo chơi, tình cờ gặp lại những kỷ niệm gắn bó với Diệp Mặc. Khi gặp Tô Tĩnh Văn, họ nói về sự trở lại và mối liên hệ với Diệp Mặc. Đồng thời, Diệp Mặc trải qua nỗi đau và thử thách khi tỉnh dậy dưới đáy vực, đối diện với những mối nguy hiểm và cần tìm cách chữa thương để sống sót. Chương truyện khắc họa rõ nét tâm trạng hoài niệm và sự đấu tranh sinh tồn.