Diệp Mặc hiểu rằng nếu luyện hóa từng viên Lôi châu, hắn sẽ không bao giờ có thể vượt mặt được thư sinh mặt trắng. Mỗi viên Lôi châu cần phải luyện hóa một tầng cấm chế mới có thể lấy ra từ hồ lô. Sau khi nhận ra điều này, Diệp Mặc quyết định tạm thời ngừng luyện hóa Lôi châu, bố trí một trận pháp ẩn nấp, rồi ném trận bàn thời gian vào để bắt đầu luyện hóa Lôi châu.

Thư sinh mặt trắng sau khi bắt đầu luyện hóa Hồ Lô Tam Bảo Hỗn Nguyên nhận ra rằng kế hoạch của mình không hoàn hảo. Gã không vội ra tay với Diệp Mặc và Thần nữ trong váy vàng vì tin tưởng rằng họ sẽ không thoát được. Gã biết rằng việc thoát ra từ hồ lô này sẽ tốn ít nhất nửa ngày, trong thời gian đó, gã sẽ luyện hóa xong tầng cấm chế thứ nhất của hồ lô và chiếm được nó. Diệp Mặc và Thần nữ sẽ không có chỗ nào để chạy trốn, gã sẽ dễ dàng kiểm soát họ.

Tuy nhiên, Thần nữ váy vàng lại sở hữu một thủ đoạn chạy trốn, chính vì thế, gã cần phải cẩn trọng. Gã biết rằng đối diện với cả hai người, áp lực càng lớn. Lần đầu tiên bắt đầu luyện hóa hồ lô, gã nhận ra rằng mình đã đánh giá thấp độ khó. Mỗi tầng cấm chế đều rất khó, thậm chí tầng cấm chế đầu tiên gã cũng cần nhiều thời gian. Gã biết Diệp Mặc đang bố trí trận pháp ẩn nấp, nhưng gã cũng không thể lo lắng cho hắn nữa. Gã chỉ hy vọng có thể hoàn thành luyện hóa thật nhanh. Tốt nhất là sau khi thu hồi hồ lô, Diệp Mặc vẫn đang luyện hóa Lôi châu và Thần nữ vẫn chưa thoát khỏi hồ lô.

Khi trận bàn thời gian được kích hoạt, tốc độ luyện hóa của Diệp Mặc gia tăng nhanh chóng. Khi hắn luyện hóa xong toàn bộ 24 viên Lôi châu trên hồ lô, chỉ mất hai canh giờ. Diệp Mặc không thu hồi trận kỳ ẩn nấp, ngay lập tức rời khỏi miệng hồ lô. Hắn tự tin rằng tốc độ luyện hóa của mình còn nhanh hơn thư sinh mặt trắng. Nhưng hắn cũng không dám mạo hiểm luyện hóa hồ lô vì sợ rằng thư sinh sẽ tức giận và làm hỏng cả hồ lô.

Diệp Mặc vừa rời đi, thư sinh mặt trắng nhận ra không thể dừng lại và quyết tâm luyện hóa tầng cấm chế đầu tiên cho xong. Mặc dù thư sinh đã luyện hóa tầng cấm chế đầu tiên, nhưng với mỗi tầng cấm chế, dù là linh bảo cũng không thể sử dụng.

Sau khi luyện hóa xong tầng cấm chế thứ nhất, gã có thể thu hồi hồ lô. Nếu thu hồi thành công, việc Diệp Mặc và Thần nữ chạy thoát sẽ là chuyện không tưởng. Diệp Mặc sau khi luyện hóa xong 24 viên Lôi châu không còn để tâm đến thư sinh nữa, lập tức lao tới.

Khi Diệp Mặc vừa bước vào trong hồ lô, hắn thấy Thần nữ váy vàng lo lắng cầm một con dao găm. Thần nữ lập tức thông báo rằng những vật bên trong cũng đã được cắt bỏ, chỉ có điều chưa luyện hóa, nhẫn trữ vật không thể thu vào được. Diệp Mặc không chần chừ nhận lấy dao găm và ngay lập tức bắt đầu luyện hóa vách ngăn giữa hồ lô.

Khi hắn mới luyện hóa được một chút, tiếng cười to từ miệng hồ lô vang lên. Thần nữ lập tức hoảng hốt, không do dự phóng ra một tấm bùa để chạy trốn. Diệp Mặc chưa kịp nghĩ gì đã ngay lập tức đưa vách ngăn chưa được luyện hóa vào trong Thế giới trang vàng.

Với sự căng thẳng trong không gian, Diệp Mặc cũng không kịp lo cho Thần nữ, chỉ biết lao thẳng về phía miệng hồ lô. Cả hai đều nhận ra rằng sau khi Diệp Mặc thu hồi vách ngăn, lốc xoáy và những âm thanh sấm chớp đã biến mất.

Thấy Diệp Mặc chạy thoát, Thần nữ ngay lập tức đi theo. Thư sinh mặt trắng đứng dậy và cười to. Nếu có người đứng bên cạnh hố lớn của Hắc Hồ, sẽ thấy một hố lớn thay vì hồ như trước, và thư sinh chỉ cầm một cái hồ lô, đứng cười đắc chí.

Tuy nhiên, Diệp Mặc lại cảm thấy lòng mình vô cùng khoan khoái. Hóa ra, vách ngăn mà hắn cắt trong hồ lô chính là đáy hồ lô. Hắn không biết lý do tại sao mà phần đáy lại thu nhỏ từ đáy đến giữa, hình thành một Hắc Hồ. Chỉ cần thư sinh này không hiểu điều này thì mọi thứ vẫn trong tay hắn.

Khi thư sinh nhận ra Diệp Mặc đang cười lớn, gã nhìn lại hồ lô của mình thì phát hiện ra nó có thể nhìn thông từ miệng, và Diệp Mặc đang đứng đối diện với nụ cười châm chọc. Mặc dù đã luyện hóa tầng cấm chế đầu tiên, nhưng hồ lô vẫn không có đáy.

Diệp Mặc mỉm cười và lên tiếng châm chọc, khiến thư sinh không thể kiềm chế nổi sự tức giận. Bát quái nhật nguyệt của gã lao về phía Diệp Mặc, đồng thời gã cũng phát ra lĩnh vực Hóa đạo, giam cầm không gian xung quanh.

Thần nữ váy vàng cũng không chần chừ, phóng Đài sen chín cánh ra, mang theo ánh sáng màu xanh tấn công vào thư sinh. Cô biết rằng nếu Diệp Mặc gặp nguy hiểm, cô cũng chỉ còn cách chạy trốn.

Diệp Mặc bỗng nhiên mỉm cười, và Tử Đao trên không trung đột ngột vặn vẹo. Ánh trăng từ Bát quái nhật nguyệt chưa tới đỉnh đầu hắn đã bị vô số đường đao màu tím do Tử Đao phát ra đập tan, không còn hình thành vầng thái dương.

Thư sinh mặt trắng sững người, không tin nổi vì sao đao văn của Diệp Mặc có thể ngăn cản được chiêu của gã. Diệp Mặc chỉ biết cười lớn và châm chọc gã về hồ lô, trong lòng cảm thấy khoan khoái vì đã giành lại được Hồ Lô Tam Bảo Hỗn Nguyên.

Cuối cùng, thư sinh quyết định không động thủ nữa mà chuyển sang thương lượng với Diệp Mặc.

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Diệp Mặc nhận ra tầm quan trọng của việc luyện hóa Lôi châu để vượt mặt Thư sinh mặt trắng. Bằng cách sử dụng trận bàn thời gian, hắn nhanh chóng luyện hóa 24 viên Lôi châu. Tuy nhiên, Thư sinh mặt trắng không ngừng luyện hóa hồ lô, hy vọng kiểm soát Diệp Mặc và Thần nữ. Khi Thần nữ tìm cách chạy trốn, Diệp Mặc phát hiện ra một bí mật quan trọng về hồ lô. Cuộc chiến nảy lửa giữa Diệp Mặc và Thư sinh mặt trắng diễn ra, cuối cùng dẫn đến việc thư sinh chuyển sang thương lượng sau khi nhận ra sức mạnh của Diệp Mặc.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Diệp Mặc đối mặt với nhiều khó khăn khi tìm kiếm pháp bảo đã biến mất. Sau khi gặp Thần nữ váy vàng, cả hai nhận thấy tình thế khẩn cấp với sự xuất hiện của thư sinh mặt trắng. Họ buộc phải hợp tác để chống lại kẻ thù và nỗ lực luyện hóa các bảo vật. Diệp Mặc liều lĩnh tấn công trong khi Thần nữ váy vàng nhanh chóng chữa trị vết thương, tạo nên một cuộc chiến đầy căng thẳng và sự khéo léo trong việc đối phó với tình huống nguy hiểm.