Diệp Mặc dù đã đưa ra giá nhưng trong lòng vẫn không ngừng khinh bỉ người tổ chức buổi đấu giá. Ông ta rõ ràng không hiểu thị hiếu của những người tham gia, khi mời một cô gái xinh đẹp đến có lẽ sẽ làm không khí nóng lên, chứ không phải là một ông già như lúc này. Hơn nữa, tại một phiên đấu giá ở chùa, việc mời một cô gái ăn mặc hở hang thật là kỳ quái.
- Một triệu một trăm ngàn!
Cuối cùng, một giọng nói phá vỡ sự im lặng, khiến Diệp Mặc thở phào nhẹ nhõm. Hắn quay lại nhìn và nhận ra đây là một đạo cô xinh đẹp thuộc Liên Hàng Tĩnh Trai. Nghĩ lại, hắn cảm kích vị đạo cô này vì đã giúp hắn khiến phiên đấu giá sôi nổi hơn.
- Một triệu rưỡi.
Giọng nữ lại cất lên. Diệp Mặc không quay lại nhìn, nhưng nhận thấy rằng những người ra giá phần lớn đều là phụ nữ. Có vẻ như rất nhiều người thích làm đẹp, đặc biệt là các chị em.
- Hai triệu!
Diệp Mặc thầm vui mừng, giá cả tăng nhanh chóng thật ngoài sức tưởng tượng. Với sự tham gia của ngày càng nhiều người ra giá, sự kháng cự cũng giảm đi đáng kể. Chỉ chớp mắt, giá của Trú Nhan đan đã vọt lên tới tám triệu.
Quả thực, những người có tiền không phải chỉ là thương nhân mà còn rất nhiều đạo cô, hòa thượng trong giới. Dù Diệp Mặc không rõ nguồn gốc tài chính của họ ra sao, nhưng chứng kiến họ ra giá, hắn cũng phần nào hiểu. Mặc dù không chắc chắn về Trú Nhan đan, nhưng số lượng người tham gia ra giá vẫn rất đông. Hắn cảm thấy mình đã rất may mắn khi biết được rằng Tịch Điểu Sơn không chịu trách nhiệm về thực hư của đan dược.
Trong lúc suy nghĩ, một người đứng lên hỏi:
- Anh Tịch, không biết phiên đấu giá có chịu trách nhiệm về chất lượng của đan dược không? Nếu có, tôi lập tức ra giá năm mươi triệu!
Diệp Mặc trong tâm lý tức giận, nghĩ rằng người này đúng là đến để gây khó dễ cho mình. Nếu Tịch Ô Sơn không sớm nói rõ điều này, thì giờ hắn không còn cách nào để mà đơn giản tính toán nữa.
Quả nhiên, sau câu hỏi, khuôn mặt của Tịch Ô Sơn trở nên tối sầm. Hắn chỉ ngập ngừng một chút rồi nói:
- Đan dược này là do một người khác nhờ chúng tôi tổ chức đấu giá, và người đó hoàn toàn chịu trách nhiệm về Trú Nhan đan. Nếu sản phẩm là giả, chúng tôi có thể giao người này ra, phiên đấu giá của chúng tôi không chịu trách nhiệm về chất lượng của đan dược.
Tuy lời nói của Tịch Ô Sơn rất chính xác, nhưng giá của Trú Nhan đan không có ai tiếp tục hô nữa, chỉ dừng lại ở con số chín triệu. Mặc dù ai cũng có tiền, nhưng đây là món hàng đấu giá đầu tiên và lại không xác định được mức độ thật giả.
Mọi người đều dè dặt; ai cũng hiểu rằng nếu mua về mà thử nghiệm thì sẽ làm mất thời gian và tạo ra nhiều phiền toái. Không ai mong muốn trở thành trò cười chỉ vì không xác định chất lượng và đắc tội với bên bán hàng.
Trong lòng Diệp Mặc bùng lên nỗi bực tức với Tịch Ô Sơn, với tư cách là người tổ chức, ông chỉ cần tuyên bố là người mua nếu mua phải hàng giả sẽ được hoàn tiền ngay lập tức là đủ chứ gì. Hắn không hiểu sao một buổi đấu giá lại không sáng suốt như thế. Nhưng lúc này, hắn không thể đứng lên bảo vệ cho mình, vì chỉ cần tiết lộ ra, thì những người khác sẽ biết hắn là chủ nhân của Trú Nhan đan.
- Xin hỏi Tịch tiền bối, nếu tôi mua phải Trú Nhan đan giả thì có thể lập tức trả lại không?
Một người khác lên tiếng, chính là câu hỏi mà Diệp Mặc muốn hỏi. Hắn suýt chút nữa thì muốn ôm người này mà cảm kích vì câu hỏi đúng nhu cầu của mình.
Chẳng mấy chốc, Tịch Ô Sơn trả lời:
- Có thể hoàn lại 95%.
- Được, nếu như vậy tôi ra mười triệu.
Người phụ nữ đó lên tiếng, cô mặc một chiếc váy xanh, che khăn đen nhưng có thể thấy trên trán xuất hiện nhiều chấm nhỏ, có lẽ do từng bị thứ gì đó ăn mòn.
Diệp Mặc vui mừng trong lòng, dù hắn biết mình không thể ôm cô ấy nhưng vẫn cảm thấy biết ơn. Mọi người tiếp tục ra giá đi, giờ thì không còn gì phải lo lắng nữa.
Thế nhưng, khiến hắn thất vọng là không có ai tiếp tục tăng giá. Sau một lúc chờ đợi, hắn cũng hiểu ra nguyên do. Đây là phiên đấu giá diễn ra năm năm một lần, rất nhiều người không muốn lãng phí thời gian đi thử đan dược mà có thể bỏ lỡ món hàng ưng ý khác. Hơn nữa, nhiều người mua Trú Nhan đan chắc chắn sẽ không dùng cho bản thân mà muốn để tặng hoặc cho người khác.
Một khi đã nhận hàng mà thử mới biết giả hay thật, nếu là giả thì không chỉ rước họa vào thân mà còn đụng đến uy tín của bên bán.
Tịch Ô Sơn thấy người phụ nữ đó đã ra giá, rồi nói tiếp:
- Bây giờ số 46 ra mười triệu, mười một triệu lần một…
Có vẻ Tịch Ô Sơn khá thất vọng trước giá của Trú Nhan đan. Hắn không muốn tiếp tục phải đấu giá giá trị ảo nữa.
Khi không ai ra giá nữa, Diệp Mặc rất ấm ức. Hắn biết rằng Trú Nhan đan của mình dù có giá thế nào cũng không đáng ngạc nhiên, nhưng nếu mọi người không muốn đấu giá thì thật khó chịu.
- Mười triệu lần hai!
- Mười triệu lần ba, bán!
Khi khoảng thời gian giữa lần hai và lần ba, Tịch Ô Sơn không để chờ đợi một giây nào. Dù Diệp Mặc không hài lòng nhưng hắn cũng không có cách nào can thiệp.
Người phụ nữ che khăn đen đứng dậy, chuẩn bị lên tiếng nhưng lại bị Tịch Ô Sơn ngăn lại:
- Vị nữ sĩ này không cần đứng lên, chúng tôi sẽ đưa đan dược đến.
Cô gái lắc đầu, nói:
- Tôi đến đây vì đan dược để làm đẹp, tôi phải thử ngay.
Tịch Ô Sơn ngạc nhiên trong giây lát, không ngờ thật sự có người muốn thử nghiệm ngay lập tức. Thực lòng mà nói, đây là một khoản đầu tư không đáng kể. Nhưng ông mau chóng đáp ứng:
- Nếu đã vậy thì người của chúng tôi sẽ cho cô đi chuyển khoản, sau đó cô có thể thử sản phẩm.
Khi người con gái đó rời đi, không khí tại buổi đấu giá lại trở về sự tĩnh lặng, giống như mọi thứ vừa diễn ra chưa từng xảy ra.
Tiếp theo, lại có một viên đan dược được đưa ra đấu giá, có tên là Luyện Thể Hoàn. Đan dược này có khả năng giúp người tu luyện có 40% cơ hội bước vào cấp Hoàng. Giá quy định khởi điểm là bốn trăm ngàn.
Diệp Mặc suýt chút nữa thì khóc. Đây chính là thứ hắn đã bán cho lão hòa thượng Ngộ Quang ở buổi giao lưu pháp khí trước đó tại Lạc Thương.
Lão hòa thượng này quả thật lắm thủ đoạn, viên đan dược đó đã lọt vào phiên đấu giá trong nháy mắt. Hắn đã từng cảnh báo rằng không nên tùy tiện mang ra ngoài, vậy mà lão đã không nghe lời.
Khi Diệp Mặc đang suy tư thì Luyện Thể Hoàn đã được nâng lên tới sáu triệu, gần với giá của Trú Nhan đan của hắn. Hắn chẳng biết nói gì, rõ ràng là không quan tâm nhưng tại sao lại đẩy giá lên cao như vậy.
Cuối cùng, viên Luyện Thể Đan được mua bởi một người đàn ông với giá sáu triệu năm trăm ngàn. Chỉ có Diệp Mặc mới biết rằng giá trị của Luyện Thể đan không đáng bằng một phần trăm so với Trú Nhan đan, nhưng giá bán của nó lại không chênh lệch quá nhiều.
Tịch Ô Sơn rõ ràng tỏ ra hài lòng với mức giá sáu triệu năm trăm ngàn này. Sau đó, một gã thanh niên từ phía sau lại lấy ra một khối đá khoáng, nói:
- Đây là một khối khoáng thạch, bên trong chứa một nguồn năng lượng không xác định. Cho tới hiện tại, không có ai biết rõ cách sử dụng nguồn năng lượng này. Giá khởi điểm bây giờ là một trăm ngàn, mỗi lần ra giá không được thấp hơn mười nghìn.
Diệp Mặc nhận ra khối khoáng thạch này là đúng thứ mà hắn cần. Đây chính là Nguyên Khí thạch, một món đồ quý giá mà những người tu chân trong lúc khó khăn thường sử dụng. Với nguồn gốc linh thạch, việc tìm kiếm là rất hiếm, và Nguyên Khí thạch có thể cung cấp nguyên khí từ trời đất để tu luyện, chỉ có điều hơi hỗn tạp mà khó hấp thụ.
- Một trăm ngàn!
Diệp Mặc không ngờ có người lại ra giá trước mặt hắn. Hắn chờ một lúc mà không thấy ai khác, có lẽ người thích Nguyên Khí thạch không nhiều.
- Một trăm mười ngàn.
Diệp Mặc kiên quyết muốn mua khối đá này. Nếu có được Nguyên Khí thạch này, hắn có thể không tiến lên tầng bốn, nhưng nhất định có thể đạt tới đỉnh cao của tầng ba.
- Một trăm năm mươi ngàn!
Người khác lại tiếp tục ra giá, giọng điệu trở nên mạnh mẽ hơn.
- Một trăm sáu mươi ngàn!
Diệp Mặc tiếp tục không do dự.
- Ba trăm ngàn!
Người mới ra giá tỏ ra tức giận, giọng nói còn vang hơn và có chút không vui, rõ ràng là rất khó chịu khi Diệp Mặc chen ngang vào cuộc đấu giá của y.
Diệp Mặc cũng cảm thấy khó chịu khi nhìn vào người đang tranh đấu với mình cho khối Nguyên Khí thạch, không ngờ đó lại là một cao thủ Địa cấp. Dù không rõ tuổi tác nhưng trên mặt y toát ra vẻ lạnh lùng, vừa nhìn đã thấy đây là người không dễ chọc phải. Tuy nhiên, Diệp Mặc không quan tâm, nghĩ rằng khối Nguyên Khí thạch này chẳng có giá trị gì với y, ngoài hắn ra thì e là không ai có thể sử dụng nó.
- Ba trăm mười ngàn!
Hắn tiếp tục khăng khăng ra giá.
Người đàn ông mặt lạnh đó hừ một tiếng:
- Năm trăm nghìn, Độc Lang tôi nhất quyết phải có nó!
Mỗi lần Diệp Mặc tăng một chút giá đều khiến y rất khó chịu. Y cảm thấy Diệp Mặc cố tình làm khó mình, đã quyết định đưa Diệp Mặc vào danh sách đen của mình, giọng nói đầy sự uy hiếp.
Diệp Mặc nghe được sự thô bạo trong lời y và cảm thấy nộ khí dâng trào. Đang định uy hiếp hắn ư? Hắn chỉ cần bình tĩnh, giơ bảng giá lên và nói:
- Tôi ra năm trăm mười ngàn, khối khoáng thạch này thuộc về tôi.
- Anh bạn xem ra không có ý định từ bỏ Độc Lang tôi rồi.
Người đàn ông lạnh lùng liếc mắt nhìn Diệp Mặc, ánh mắt như muốn đâm thủng hắn. Nếu ánh mắt có thể giết người, có lẽ hắn đã chết từ lâu.
Diệp Mặc hoàn toàn không để tâm, chỉ nhìn về phía Tịch Ô Sơn trên bục và hỏi:
- Tịch tiền bối, nếu không có ai ra giá nữa thì có thể xác định xuống không?
Chương truyện diễn ra tại một phiên đấu giá nơi Diệp Mặc tham gia với mong muốn bán Trú Nhan đan. Sự tham gia của nhiều nhân vật, từ đạo cô đến thương nhân, tạo nên một không khí sôi động. Tuy nhiên, giá trị thật sự của đan dược trở thành chủ đề tranh cãi khi chất lượng không được đảm bảo. Trong lúc đấu giá, Diệp Mặc phát hiện ra Nguyên Khí thạch, vật phẩm quý giá và đấu tranh quyết liệt để giành lấy nó, đối đầu với Độc Lang, một đối thủ đầy uy quyền.
Diệp Mặc chuẩn bị cho một phiên đấu giá quan trọng, nơi hắn dự định bán Trú Nhan đan. Dù mang mặt nạ để ẩn danh, hắn vẫn có sự chú ý từ người khác. Một viên nén trị giá cao khiến mọi người nghi ngờ và bàn tán, đặc biệt khi Diệp Mặc thừa nhận nguồn gốc dược liệu. Khi phiên đấu giá bắt đầu, áp lực ngày càng tăng, và Diệp Mặc quyết định ra giá một triệu để khẳng định vị thế của mình, mặc dù lo lắng về sự hoài nghi từ những người khác.