Độc Lang bỗng nhiên cười lạnh:

- Vậy thì sao, bây giờ mày muốn làm gì tao?

Mặc dù nói vậy, nhưng trong tâm trí, Độc Lang lại hy vọng Diệp Mặc có thể tìm một cái gì đó để đập y. Một khi Diệp Mặc rời đi, y sẽ có cơ hội leo lên, nhưng y cũng cảm thấy tình hình không đơn giản như vậy.

Diệp Mặc cười lớn:

- Tao có hàng trăm cách để giết mày, đừng nói chuyện tao chỉ cần đào một tảng đá ở đây đập mày là có thể giết chết mày. Nhưng thiếu gia không cần phải làm vậy.

Nghe Diệp Mặc nói mình có thể đào đá đập y, mặt mũi Độc Lang lập tức tái đi. Nhưng khi Diệp Mặc nói không cần phải thế, y thở phào nhẹ nhõm, trong lòng đang loay hoay suy nghĩ tìm cách chạy trốn khỏi vách núi.

- Bởi vì tao muốn tự tay giết mày.

Nói xong, Diệp Mặc nhảy xuống vách núi.

Độc Lang ngạc nhiên, rồi bất chợt cảm thấy vui mừng. Nếu Diệp Mặc cũng nhảy xuống, cả hai đều ở trên vách núi, y sẽ không còn sợ hãi gì nữa với Diệp Mặc.

Trong lúc y đang suy nghĩ làm cách nào để đánh trả Diệp Mặc, đột nhiên có ba, bốn luồng gió lạnh ào đến, y không kịp tránh. Nếu trên mặt đất bằng phẳng, y có thể tìm chỗ trốn, nhưng ở trên vách đá trơn trượt này, y chỉ có thể né tránh khỏi hai luồng tấn công vào đầu.

Y không thể tránh được những đòn tấn công nhằm vào ngực, trong lòng Độc Lang thầm nghĩ, nếu y đã bị thương bởi mày, thì y cũng sẽ kéo mày xuống theo.

Đột nhiên, Độc Lang cảm thấy lạnh toát ở sau lưng, y quay đầu nhìn xuống theo bản năng, nhưng ý thức dần dần mờ nhạt rồi tiêu biến.

- Sao có thể…

Khi ý thức vừa tan biến, nửa người Độc Lang đã rơi xuống vách núi. Lúc đó, Diệp Mặc đã giơ tay bắt lấy Liễu Diệp Đao của Độc Lang, rồi dùng Ngự Phong Thuật bay trở lại con đường nhỏ trên vách đá, phía dưới không còn thấy bóng dáng Độc Lang nữa.

Sau khi nhìn qua Liễu Diệp Đao trong tay một hồi, Diệp Mặc đánh giá thanh đao này rất tốt. Nếu không thể rèn ra một thanh đao tốt hơn, thì đưa thanh đao này cho Hứa Bình cũng không có vấn đề gì. Liễu Diệp Đao là do hắn giết Độc Lang mà có, không cần phải giấu giếm. Dù sao, đã có rất nhiều người biết Độc Lang đang đợi hắn ở đây, một khi phần thân trên của Độc Lang đã mất, chắc chắn mọi người sẽ biết là hắn đã giết.

Hơn nữa, Diệp Mặc đã từng nghe danh Độc Lang tại hội đấu giá, biết rằng gã này không phải là đệ tử của môn phái nào, nên hắn không cần lo lắng quá nhiều.

Diệp Mặc đeo Liễu Diệp Đao sau lưng và đi men theo con đường nhỏ dọc theo vách núi. Hắn rất cẩn trọng, đồng thời cảm giác của hắn cũng ở trong trạng thái cao độ. Hắn đã giết Độc Lang, nếu không nhìn nhầm thì gã Trương Chi Hối cũng sẽ không tha cho hắn. Bởi vì hầu hết mọi người tại hội đấu giá đều biết Liễu Thanh La đang ở trong tay hắn.

Diệp Mặc không sai, khi hắn vừa ra khỏi vách đá và đến phía trước cây cầu xích, hắn đã gặp Trương Chi Hối. Hơn nữa, không chỉ có mình Trương Chi Hối mà có rất nhiều người đang đứng vây quanh. Rõ ràng, họ không phải đến để xem náo nhiệt mà là muốn kiếm lợi cho riêng mình.

Trương Chi Hối ngoại hình có phần ấn tượng, với mái tóc bạc phơ và đeo một thanh kiếm cổ, nhìn thấy bộ dạng y, Diệp Mặc nhận ra rằng y lợi hại hơn Độc Lang rất nhiều, chứng tỏ con người này khó chơi hơn nhiều.

Trương Chi Hối ngạc nhiên nhìn Diệp Mặc, nhưng khi thấy Liễu Diệp Đao trên vai hắn, y ngay lập tức phản ứng lại, nói:

- Tôi tưởng người đến đây là Độc Lang, không ngờ anh lại có thể giết được Độc Lang. Có vẻ như tôi đã nhìn lầm người rồi.

- Nếu anh đã giết được Độc Lang, tôi cũng không gây khó dễ cho anh. Giao Liễu Thanh La ra rồi đi đi. À, Liễu Thanh La của anh để đâu rồi?

Lúc này Trương Chi Hối đột nhiên nhận ra trên người Diệp Mặc không có gì khác ngoài Liễu Diệp Đao.

Diệp Mặc lạnh lùng nhìn Trương Chi Hối và nói:

- Ông chính là Trương Chi Hối?

Sắc mặt Trương Chi Hối lập tức trở nên nghiêm trọng:

- Dám gọi tên tiền bối Trương Chi Hối à? Mày gan lớn thật đấy.

Y cho rằng mình có tu vi cao hơn Diệp Mặc, trong Ẩn Môn, y có địa vị rất cao, ít nhất hắn cần phải kính trọng gọi mình bằng tiền bối. Y không cướp đồ của Diệp Mặc mà cho hắn cơ hội chủ động giao nộp không có nghĩa là y có thể dễ dàng tha thứ cho sự vô lễ này.

- Cái tên mẹ kiếp mặt dày như mày đúng là điên! Muốn cướp đồ của tao, còn làm mặt như bị ép, thằng già này đã lớn tuổi rồi mà còn muốn cướp, thật là ghê tởm.

Trương Chi Hối bị mắng cho sắc mặt tối sầm lại. Y đã đạt tới giữa cấp Địa Cấp, bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào hậu kỳ. Cho dù lão già nhà Hạ muốn tranh Liễu Thanh La với y cũng chỉ dám dùng tiền để chặn y lại chứ không dám cãi lại. Gã thanh niên trước mặt đúng là gan dạ, dám mắng Trương Chi Hối như vậy. Những lời này y chưa từng nghĩ sẽ nghe được từ ai.

Y rất ít khi ra ngoài, nhưng mỗi khi ra ngoài, chẳng có ai dám không gọi y một tiếng "tiền bối Trương Chi Hối". Nếu không phải lần này muốn vượt cấp thì y thật sự không muốn cướp Liễu Thanh La của tên tiểu bối này.

Khuôn mặt tức đến nỗi tối sầm lại, Trương Chi Hối rút kiếm ra, không mất thời gian để tấn công, thanh kiếm với những đường kiếm huyền ảo đã xô đến Diệp Mặc.

"Vù" một tiếng, thanh kiếm hung dữ phóng về phía Diệp Mặc, y đã ra tay.

Trong lòng Diệp Mặc chùng xuống. Nếu ở chỗ bằng phẳng, hắn có thể giao chiến với Độc Lang, nhưng trước mặt lão già này, hắn hoàn toàn không có cơ hội. Lão già này lợi hại hơn Độc Lang rất nhiều, và ngay khi ra tay đã ngăn chặn đường lui của hắn.

Diệp Mặc muốn tránh nhưng không kịp, Liễu Diệp Đao trong tay hắn đã phải múa lên, cố gắng chống đỡ trước thanh kiếm với những chiêu thức tràn ngập ánh sáng.

Diệp Mặc đã nghĩ rất nhiều cách, chỉ có một cách duy nhất có thể đánh bại lão già này. Nếu hắn ném ra hơn mười quả cầu lửa trên người, có thể sẽ làm Trương Chi Hối bị thương nặng, thậm chí giết được lão. Nhưng hắn không muốn hành động như vậy, vì nếu hắn làm vậy, sở trường chưa lật của mình sẽ lộ ra, mà lại có quá nhiều người theo dõi, dễ dàng nhận ra. Việc lộ bài tẩy trước nhiều người như vậy không phải điều Diệp Mặc mong muốn.

Điều quan trọng nhất là, dù có giết được Trương Chi Hối, chắc chắn hắn cũng sẽ bị thương nặng, giữa đám đông như vậy không có ai dễ đối phó cả, hắn không còn cách nào để thoát.

Rầm rầm rầm…

Sau một loạt đao kiếm chạm nhau, Diệp Mặc lùi lại vài bước, Liễu Diệp Đao trong tay đã bị mẻ. Quần áo trên người bị thanh kiếm của Trương Chi Hối xé rách, thêm hai vết thương đang chảy máu trên ngực.

- Gã tiểu bối ngu ngốc, trình độ Huyền cấp thấp như thế mà dám ngang ngược.

Trương Chi Hối vốn rất thích thể diện, giờ đang chế giễu Diệp Mặc, y đã gục tâm lý muốn giết hắn. Ban đầu y chỉ muốn phế bỏ toàn bộ công lực của Diệp Mặc, nhưng giờ đây không giết hắn thì không thể được.

Diệp Mặc cảm nhận được một chiêu của Trương Chi Hối vừa đánh vào mình, hắn biết mình chỉ có thể chọn cách bỏ chạy. Tuy nhiên, chạy về phía sau thì không thực tế, bởi vì cảm ứng của hắn đã phát hiện có hai người từ phía sau đang tiến đến. Hai người này đến từ hội đấu giá, giờ tìm đến, chắc chắn là để gây phiền phức cho hắn.

Nhìn ánh mắt khinh thường và lạnh lùng của Trương Chi Hối, Diệp Mặc biết hôm nay ngoài việc nhảy xuống vách núi, hắn không thể thoát thân. Nhưng nhảy xuống núi thì vị trí phải thật cẩn thận, nếu vách núi trơn trượt như lúc Độc Lang rơi thì cho dù hắn có Ngự Phong Thuật cũng dễ dàng bị ngã chết.

Hai người phía sau tiến đến ngày một gần hơn. Diệp Mặc không biết có phải Trương Chi Hối đang cố ý bức hắn về phía sau rơi vào tay hai người phía sau hay không, nhưng một khi đã thấy Trương Chi Hối là đối tượng cần phải giết, lão già này sẽ là kẻ bị hắn nhắm đến sau khi được giác ngộ.

Diệp Mặc rất muốn hỏi lão già này thuộc môn phái nào, nhưng không dám hỏi. Bởi nếu hắn hỏi, có thể sẽ để lộ yêu cầu của mình. Hắn đã nhìn thấy một chỗ nhô ra dưới vách núi cách đó một trăm mét. Sau khi rơi xuống, hắn cần phải nhảy sang một chỗ nhô ra khác.

- Lão già, tiếp một đao của tôi đây!

Diệp Mặc nhảy vọt về phía Trương Chi Hối, đồng thời giơ cao Liễu Diệp Đao trong tay, bổ lên đỉnh đầu Trương Chi Hối.

- Muốn chết hả?

Trương Chi Hối thấy Diệp Mặc để lộ sơ hở lớn, trong lòng thầm cười nhạt. Y nghĩ rằng Diệp Mặc đang tìm đường tự sát, cả chiêu thức này mà dám dùng trước mặt y sao?

Thanh kiếm trong tay Trương Chi Hối chỉ cần đi một đường đã đánh bật Liễu Diệp Đao của Diệp Mặc ra. Sau đó, y thu lại kiếm, cực kỳ giận dữ bởi hành động của Diệp Mặc, muốn giết hắn ngay lập tức.

Tất cả mọi người đều đoán được kết cục tiếp theo của Diệp Mặc, thậm chí có một số người còn không dám nhìn. Bởi vì chiêu này của Diệp Mặc bị Trương Chi Hối ngăn chặn, hắn nhất định sẽ ngã xuống và phải chịu đòn kế tiếp từ thanh kiếm của Trương Chi Hối.

Dù Diệp Mặc có muốn nhảy xuống vách núi cũng chẳng còn cách nào. Không ai có thể thoát khỏi lưỡi kiếm của Trương Chi Hối trong tình huống này.

- Người này thật tội nghiệp, tự nhiên muốn bị chém làm đôi.

Đạo cô Tiểu Vũ của Liên hàng Tĩnh Trai có vẻ không dám nhìn, quay mặt đi.

Một đạo cô khác của Liên hàng Tĩnh Trai đỡ lấy đạo cô nhỏ tuổi hơn và nói:

- Sư phụ đã nói, khi ra ngoài không nên coi thường người khác, người thanh niên kia chính là ví dụ điển hình. Hắn đã phải trả giá cho sự kiêu ngạo của mình.

- Đúng là một trò hời cho anh, không ngờ anh lại biết ẩn núp, đến cả tôi cũng không nhận ra Đại Hổ chính là anh.

Người phụ nữ mặc áo đen lạnh lùng nhìn thân hình Diệp Mặc, nói một câu ngắn gọn.

- Trương tiền bối xin nương tay!

Lúc này, hai người từ phía sau nhanh chóng tiến tới, vừa lúc nhìn thấy cảnh Liễu Diệp Đao của Diệp Mặc bị chặn lại, sắp bị chém.

Nhưng kiếm của Trương Chi Hối đã vung lên, hai người này đến hơi muộn, do những việc khác khiến họ đến trễ.

Chỉ có điều, điều khiến mọi người không nghĩ tới là Diệp Mặc không hề có ý định gục ngã dưới thanh kiếm của Trương Chi Hối. Hắn như đã bị thanh kiếm chém và rơi xuống vách núi.

- Sao có thể như vậy?

Trương Chi Hối sững sờ rồi, trong tình huống này, không thể nào rơi xuống vách núi được. Nội khí của y không thể đánh văng được hắn, điều này không thể xảy ra!

- Làm sao có thể…

Tất cả mọi người xung quanh đều hồ đồ. Họ không thể ngờ Diệp Mặc lại có thể rơi xuống vách núi. Phương hướng chịu lực trên không thể, ngay cả cao thủ cấp cuối của Địa cấp cũng không thể giải quyết tình huống này, không lẽ bản thân họ đã nhìn nhầm?

Tóm tắt chương này:

Chương truyện diễn ra trên một vách núi hiểm trở, nơi Diệp Mặc và Độc Lang đối diện nhau trong cuộc chiến sinh tử. Diệp Mặc, với quyết tâm của mình, sẵn sàng tiêu diệt Độc Lang bằng mọi giá. Sau khi giành chiến thắng, một nhân vật mạnh mẽ hơn, Trương Chi Hối, xuất hiện và thách thức Diệp Mặc. Khi bị dồn vào tình thế khó khăn, Diệp Mặc quyết định liều mình nhảy xuống vách núi, nhưng chưa thể tránh khỏi sự nghi ngờ của những người xung quanh. Cuộc chiến giữa sức mạnh và trí tuệ đang ở hồi gay cấn.

Tóm tắt chương trước:

Trong một cuộc đối đầu căng thẳng, Diệp Mặc phải đối mặt với Độc Lang, kẻ được cho là mạnh hơn nhiều so với hắn. Mặc dù chênh lệch cấp bậc rõ ràng, Diệp Mặc không hề lùi bước. Sau nhiều đòn đánh chí mạng, hắn chứng tỏ được thực lực bản thân và buộc Độc Lang phải cầu xin tha mạng. Tuy nhiên, quyết định của Diệp Mặc tỏ ra lạnh lùng và quyết đoán, khiến cuộc chiến này trở nên khốc liệt hơn bao giờ hết.