Hàn Yên nhìn thấy một ít tạp chất chảy ra từ cơ thể, cố nén niềm vui, vội vàng nói:

- Em đi tắm.

Người tu luyện võ thật sự rất nhanh nhẹn, Diệp Mặc không đợi lâu, Hàn Yên đã tắm xong và đi ra. Cô tiến đến trước mặt Diệp Mặc, cảm kích nói:

- Diệp đại ca, lần này em thật sự cảm ơn anh. Em biết đan dược này nhất định rất đắt tiền, nếu em vào được Top 30, tiền thưởng…

Diệp Mặc giơ tay ngắt lời:

- Đan dược này vốn anh đã hứa sẽ cho em, không cần phải cảm ơn. Đây là một thanh kiếm anh vừa giúp em luyện chế, em hãy thử xem. Còn chiếc vòng tay phòng ngự này, em hãy đeo vào. Ngoài ra còn có ba thức kiếm chiêu mà anh tình cờ tìm được, em xem có thể luyện tập trước khi thi đấu không. Anh chỉ có thể giúp em nhiêu đây thôi. Tối nay anh có việc ra ngoài, nếu em cần gì thì gọi điện cho anh.

Chỉ vừa mới giao đồ cho Hàn Yên, sắc mặt Diệp Mặc đã đổi khác. Lúc này, hắn nhận thức được toàn bộ cảnh tượng xung quanh khách sạn, và khi thấy Vương Tây Nhạc ở lầu ba bị người khác kẹp cổ và đánh, hắn nói:

- Em cứ luyện tập ở tầng áp mái này, anh phải đi trước.

Nói xong, Diệp Mặc lập tức đi xuống lầu.

Hàn Yên vẫn đang phấn khích nên chưa kịp phản ứng đã thấy Diệp Mặc đi mất. Cô cẩn thận cầm thanh kiếm, nhẹ nhàng chém một lần lên mặt bàn, nhận ra mặt bàn đã bị cắt đi một góc như cắt đậu hủ.

Hàn Yên sửng sốt, đây là thanh kiếm gì vậy? Chẳng lẽ là danh kiếm của Hoa Hạ cổ đại? Thanh kiếm này cao cấp hơn rất nhiều so với thanh kiếm mà cô chọn trong kho vũ khí.

Cùng lúc đó, tại một phòng lớn ở tầng năm, gia chủ Hạ gia - Hạ Trường Thiên đang ngồi với vẻ mặt khó chịu, nghe Hạ Sâm quỳ trên mặt đất, thêm mắm thêm muối cáo trạng. Ông và các trưởng lão mới tham gia một hội giao lưu về, vốn tối nay có dự định ra ngoài, không ngờ lại xảy ra chuyện này.

BANG!!!

Hạ Trường Thiên đập tay lên bàn trà một cái.

- Kẻ nào dám ức hiếp Hạ gia chúng ta, chỉ là một tên Quảng Hàn môn cùng một người Huyền cấp bình thường mà thôi!

Bàn trà bằng gỗ lim bị đập gãy vụn, Hạ Sâm quỳ xuống, cúi đầu nhưng trong khóe mắt lại lóe lên nụ cười lạnh. Y biết Diệp Mặc chắc chắn sẽ gặp rắc rối, và lời của y đã khiến gia chủ không kiềm chế nổi cơn giận.

- Hạ Sâm, con quả thực đã làm mất mặt Hạ gia. Lần này về con sẽ bị phạt đứng vào tường một năm.

Hạ Trường Thiên nói xong, chuyển sang quát lớn với Hạ Sâm, lúc này một lão già bên cạnh bỗng lên tiếng:

- Hạ Sâm, con nói người trẻ tuổi đó mới chỉ hai mươi mấy tuổi mà đã đạt đến Huyền cấp hậu kỳ sao?

Hạ Sâm vẫn chưa nguôi giận với Diệp Mặc và chưa hiểu tại sao mình lại bị phạt, nghe trưởng lão hỏi y thiếu chút nữa không kịp phản ứng. Nhưng nhanh chóng hiểu ra đây là hỏi mình, y vội trả lời:

- Vâng trưởng lão, nghe Thạch Trọng nói, tên đó họ Diệp, hẳn là Huyền cấp hậu kỳ.

- Hai mươi tuổi đã là Huyền cấp hậu kỳ? Họ Diệp.

Khi nghe Hạ Sâm nói, Hạ Trường Thiên lẩm bẩm một câu. Đột nhiên sắc mặt ông biến đổi, nhìn sang trưởng lão bên cạnh với vẻ mặt tái mét.

- Diệp Mặc!

Hạ Trường Thiên gần như cùng lúc đồng loạt hô lên cái tên này với trưởng lão. Sau khi nói ra cái tên đó, cả Hạ Trường Thiên và Hạ Bàng đều nhận ra người trẻ tuổi chính là Diệp Mặc. Ngoài Diệp Mặc đâu còn ai đạt được tu vi cao như vậy, có ai là đệ tử ẩn môn mà không biết? Điều này không quan trọng, nhưng ai dám đánh đệ tử Ý Kiếm Môn mà không sợ chết chứ?

Một cơn lạnh lẽo chợt dâng lên sau lưng Hạ Trường Thiên và Hạ Bàng. Mặc dù việc Diệp Mặc đánh Điểm Thương phong núi chưa được công khai, nhưng trong ẩn môn vẫn có một số tin đồn. Dù đây có thể là bịa đặt, nhưng việc Diệp Mặc làm cho Hợp Lưu Phái gần như tàn phế đã khiến một trong sáu đại ẩn môn phải chọn cách phong núi trốn tránh.

Hai trong số sáu đại ẩn môn đã bị phong tỏa đều có liên quan đến Diệp Mặc. Loại người như thế mà Hạ gia còn đi chọc giận sao? Nghe nói Diệp Mặc rất thích diệt môn, Hạ gia dù có mạnh cỡ nào cũng không thể so với sáu đại ẩn môn. Hơn nữa, Hạ Trường Thiên còn biết một điều mà người khác không biết, đó là con rể Hạ gia - một trong ba đại cao thủ của Hồng Vũ Đường, Địa cấp trung kỳ - Trương Phong Chỉ đã bị Diệp Mặc giết chết.

Diệp Mặc không chỉ giết Trương Phong Chỉ mà còn giúp bạn mình là Mạc Khang đoạt cháu gái Hạ Nhu. Ngay cả Hồng Vũ Đường cũng không dám phản kháng, mà sau khi Diệp Mặc thông báo, còn tự nguyện tuyên bố bồi thường cho hắn.

Nguyên nhân bồi thường thật sự rất ngớ ngẩn, chính là những người đi qua Lưu Xà đã có ý định đánh cắp sản nghiệp dược phẩm Lạc Nguyệt mà lại đứng dưới danh nghĩa của Diệp Mặc. Như vậy, phần lớn ẩn môn đã đi qua Lưu Xà đều phải chịu trách nhiệm bồi thường, Hạ gia cũng thuộc trong số đó.

Qua đây có thể thấy được sức mạnh của Diệp Mặc đối diện với các ẩn môn mà không để ý đến. Diệp Mặc giờ đây đã trở thành cấm kỵ trong ẩn môn. Còn về thái độ của bốn đại môn phái còn lại đối với Diệp Mặc, Hạ Trường Thiên không biết, nhưng với một gia tộc như Hạ Trường Thiên, họ tuyệt đối không muốn đắc tội với hắn.

Lúc này, họ không kịp nịnh bợ Diệp Mặc thì đã bị Hạ Sâm ngu ngốc này làm cho mọi thứ tồi tệ hơn. Nếu không may xúc phạm Diệp Mặc, Hạ gia sẽ…

- Gia chủ, tôi nghĩ nên liên hệ Nhu Nhi, nhờ cô ấy xin Mạc Khang cầu tình.

Hạ Trường Thiên hiểu rõ mối quan hệ phức tạp này, Hạ Bàng cũng vậy. Lúc này, họ không còn tâm tư để quan tâm đến Hạ Sâm, cho dù Diệp Mặc có muốn mạng của Hạ Sâm, họ cũng sẽ không chút do dự giao Hạ Sâm cho hắn.

- Gia chủ…

Hạ Sâm lúc này còn chưa hiểu chuyện, kêu lên.

- Cút, khốn kiếp! Hạ gia sẽ sớm muộn bị loại người như mày hại chết!

Trước khi Hạ Sâm kịp nói hết, Hạ Bàng đã đá một cái vào người y.

Hạ Sâm bị đá bay ra xa, phun ra một búng máu, nhưng không dám nói thêm câu nào. Sống trong Hạ gia, y dĩ nhiên mơ hồ đã nghe nói về uy lực của Diệp Mặc. Y thật không ngờ rằng người mà mình vừa đắc tội lại chính là Diệp Mặc, lòng y trĩu nặng. Y cảm thấy vận rủi của mình thật sự quá lớn, chỉ cần bước ra ngoài là đã chạm phải kẻ nguy hiểm như Diệp Mặc.

- Ngay lập tức đi kiểm tra xem người tên Diệp Mặc mà ông chủ khách sạn đã dẫn đi còn ở trong khách sạn hay không. Nếu còn, thì lập tức báo cho ta biết!

Hạ Trường Thiên quyết đoán ra lệnh. Ông nhất định phải xin lỗi Diệp Mặc trước tiên.

- Gia chủ, môn chủ và trưởng lão của Ý Kiếm Môn đến thăm.

Hạ Trường Thiên vừa mới phái người đi ra ngoài thì đệ tử Hạ gia đứng gác ngoài cửa vội vã vào thông báo rằng người của Ý Kiếm Môn đã đến.

Hạ Trường Thiên và Hạ Bàng ngay lập tức hiểu người của Ý Kiếm Môn đến để làm gì, hẳn là muốn liên kết với Hạ gia để đối phó với Diệp Mặc.

Hạ Bàng cười lạnh thầm nghĩ, bởi đương nhiên hiểu được ý định của môn chủ Ý Kiếm Môn. Với thực lực của Ý Kiếm Môn, họ không cần Hạ gia ra mặt để đối phó với một người luyện võ Huyền cấp. Họ làm như vậy một phần là vì không biết rõ về Diệp Mặc, một phần là lo sợ nếu Diệp Mặc có lai lịch cao quý, có thể sẽ kéo Hạ gia xuống nước. Một lý do khác là để lấy lòng Hạ gia, vì họ có cùng một kẻ thù, do đó sẽ gần gũi hơn.

- Mời vào.

Thực lực của Ý Kiếm Môn không hề thua kém Hạ gia, Hạ Trường Thiên cũng không muốn làm mất lòng họ.

- Anh Hạ, hôm nay anh thu hoạch không nhỏ nhỉ!

Đi vào trước là một người gầy yếu, vừa tiến vào đã vỗ tay cười nói. Dường như hôm nay y không phải đến vì chuyện của đệ tử Phùng Nan gặp rắc rối, mà là đến để chúc mừng Hạ Trường Thiên.

Hạ Trường Thiên cũng ôm quyền cười đáp:

- Vu môn chủ, hôm nay thu hoạch của ngài cũng không tồi.

Chỉ vừa mới ngồi xuống, thì đệ tử được Hạ Trường Thiên phái đi đã vội vã chạy vào nói:

- Diệp Mặc vừa mới đến lầu ba, ở văn phòng ông chủ khách sạn Vương Tây Nhạc.

Hạ Trường Thiên gần như ngay lập tức đứng dậy, dẫn theo Hạ Bàng vội vã đi ra ngoài, trước khi đi chỉ kịp nói một câu:

- Vu môn chủ, tôi có việc gấp, một lát nữa lại trò chuyện sau.

Nhìn bóng lưng của Hạ Trường Thiên và Hạ Bàng vội vã rời đi, môn chủ và trưởng lão Ý Kiếm Môn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Họ cảm thấy đây thật sự là thiếu phép tắc. Chỉ là một Hạ gia mà dám không tôn trọng như vậy? Họ tin rằng đã đến thăm cũng đâu có gì không ổn, mà còn không ở lại, vội vàng bỏ đi như vậy, đây là ý nghĩa gì? Có vẻ như mình không đủ tầm để cùng họ trò chuyện một chút?

- Môn chủ, hắn chỉ nói đến Diệp Mặc thôi sao?

Đi bên cạnh môn chủ Ý Kiếm Môn cũng là một lão già, lão lập tức hiểu ra ý nghĩa trong lời của đệ tử Hạ gia.

Việc Diệp Mặc đánh Phùng Nan đã cho thấy hai người của Ý Kiếm Môn gần như đồng thời nghĩ đến sự liên quan của Diệp Mặc với việc này, đồng thời cũng nhận biết rằng Diệp Mặc có thể chính là người đã đánh Phùng Nan.

Khi Diệp Mặc đến lầu ba, Vương Tây Nhạc đã bị ném vào góc phòng, gã đánh ông ta có vẻ khoảng ba mươi tuổi, tu vi thuộc Huyền cấp hậu kỳ.

Diệp Mặc nhìn thấy Ô Ứng Nguyên đứng bên cạnh, liền biết kẻ đang hành động là cao nhân mà Ô Ứng Nguyên đã nói. Tuy nhiên, chủ tịch Ô lúc này đã không còn uy quyền như trước, mà tỏ ra rất cung kính. Y đứng sau gã thanh niên, có vẻ rất bình tĩnh, như thể người đang bị đánh không phải do y dẫn đến.

- Ông thật cừ, ông chủ Vương phải không? Dám cho bọn rác rưởi ở đây, chắc ông đã chán sống!

Gã thanh niên vẫn tiếp tục mắng, đem Vương Tây Nhạc ném ở góc phòng. Theo y, Vương Tây Nhạc phải đảm bảo phòng ốc cho y – một người của ẩn môn, mà ông ta lại không làm vậy, điều này nghĩa là không tôn trọng y.

- Bồi thiếu gia, người ở tầng áp mái chính là hắn.

Ô Ứng Nguyên, mặc dù giả vờ không liên quan, nhưng vì y đứng gần cửa nhất nên là người đầu tiên nhìn thấy Diệp Mặc.

Gã thanh niên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, rồi lạnh giọng mắng:

- Ngươi ngu ngốc, không biết xấu hổ…

Chỉ có điều, gã thanh niên chỉ mới nói được một nửa, bỗng nhiên im bặt. Vẻ mặt đầy sát khí của hắn đột nhiên trở nên hoảng sợ và trắng bệch.

- Hạ, Hạ môn chủ...

Giọng điệu của gã thanh niên trở nên lắp bắp, quỳ xuống tôn kính gọi lão già đang đến gần, như muốn thể hiện sự tôn trọng đối với người vừa mới đánh người.

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Hàn Yên cảm kích khi nhận được sự trợ giúp từ Diệp Mặc, bao gồm đan dược và trang bị. Tuy nhiên, sự chú ý của Diệp Mặc lại bị thu hút bởi tình hình khẩn cấp tại khách sạn. Hạ Trường Thiên và Hạ Sâm gặp rắc rối khi biết tới sức mạnh huyền bí của Diệp Mặc, khiến họ lo ngại về việc đã đắc tội với hắn. Vụ đánh nhau tại lầu ba khiến căng thẳng leo thang, đồng thời mở ra nhiều bí ẩn chưa được giải quyết giữa các gia tộc và ẩn môn.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Diệp Mặc khẳng định quyền sở hữu gác của mình, gây tức giận cho Ô Ứng Nguyên, Phó chủ tịch thành phố. Mặc cho sự áp lực từ quan chức, Diệp Mặc giữ vững lập trường và từ chối nhượng bộ. Hàn Yên, lo lắng về mối quan hệ giữa các thế lực, nhận được sự hỗ trợ từ Diệp Mặc khi hắn tặng cô bồi khí đan, giúp cô thăng cấp nhanh chóng. Căng thẳng giữa các nhân vật gia tăng khi mâu thuẫn chưa có dấu hiệu lắng dịu.