Diệp Mặc dẫn Hứa Vi đến bên cạnh một người đàn ông trung niên đang ngồi trên đống đá vụn. Nhìn bộ dạng của gã, Diệp Mặc cảm thấy không có gì để nói. Gã này là một tay cờ bạc, luôn thích đánh cược với đá quý dù không hề hiểu biết về chúng. Gã có tiền, nhưng cuối cùng cũng sẽ bị chơi sạch.
Cá cược với ngọc không chỉ thú vị mà còn rất thực tế. Khi bạn tự kiềm chế, người khác lại dụ dỗ bạn tiếp tục. Khi bạn thua, chẳng ai thương xót, còn khi bạn thắng, mọi người lại ngưỡng mộ bạn. Có lẽ điều mà những người chơi cá cược ngọc mong muốn chính là ánh mắt ngưỡng mộ từ người khác.
Diệp Mặc tiến lại gần, vỗ vai người đàn ông trung niên và hỏi:
- Ông có phải là chủ của đống đá vụn này không? Ông có thể bán cho tôi một viên được không?
Gã đàn ông phản bác:
- Những thứ này đều là đồ bỏ đi, cậu muốn làm gì với chúng? Nếu cần thì cứ lấy.
- Cảm ơn ông, nhưng lấy đồ của người khác mà không trả giá sẽ không hay lắm. Thế này đi, tôi sẽ trả hai trăm đồng cho một viên đá.
Diệp Mặc nói xong, ra hiệu cho Hứa Vi đưa cho gã hai trăm đồng còn lại của cô. Dù hai trăm chỉ là một khoản tiền nhỏ với người trung niên, nhưng gã biết rằng những người chơi ngọc thường gắn liền với vận may. Gã cũng không nghĩ nhiều, nhận tiền và đứng dậy:
- Không được, tôi muốn thử lại một lần nữa. Nếu lần này thất bại thì tôi sẽ dừng lại.
Diệp Mặc nhặt một viên đá vụn từ mặt đất lên, dùng thần thức quét qua và phát hiện bên trong có Phỉ Thúy, chỉ là hơi nhỏ một chút nên cần phân giải. Việc phân giải loại này đã trở thành thói quen của hắn. Trừ khi sử dụng thần thức, nếu không sẽ không thể nhận ra.
Thấy Diệp Mặc bỏ ra hai trăm để mua viên đá, mọi người xung quanh lắc đầu không hiểu. Nếu không phải người trung niên có tiền, chắc chắn gã đã không so trọng số tiền ấy. Họ thậm chí nghi ngờ rằng Diệp Mặc và gã đang cấu kết để lừa Hứa Vi.
Hứa Vi lo lắng nhìn viên đá trong tay Diệp Mặc và hỏi:
- Diệp Mặc, viên đá này có dùng được không?
Cô nhớ đến việc Hạ Phương Phương đã khuyên cô mua rất nhiều đá mà không có giá trị gì. Viên đá mà người khác đã ném đi thì làm sao có gì quý giá?
- Đương nhiên là có giá trị. Hãy đi phân giải xem.
Diệp Mặc nói rồi cầm viên đá đến vị trí giải thạch.
- Ai giúp tôi giải viên đá này một chút?
Khi hắn vừa hỏi, mọi người đều nhìn chằm chằm vào hắn, không ai muốn trả lời. Ai lại muốn tốn thời gian cho những viên đá bỏ đi chứ? Giải thạch cũng cần tay nghề cao, không ai muốn mời người giải không có phẩm chất. Hơn nữa, Diệp Mặc trông có vẻ hung dữ, họ không muốn dính líu với nguy hiểm.
- Người anh em, viên đá của cậu không cần giải đâu, nhất định không có gì cả. Tôi tìm được một viên đá tốt hơn, đó là viên đá có rêu phủ đen. Đợi tôi giải, cậu sẽ thấy.
Người trung niên vừa nhận hai trăm đồng từ Hứa Vi nói, tưởng rằng hắn và Diệp Mặc cùng sở thích nên muốn khoe mẽ. Diệp Mặc nhìn viên đá trong tay gã và biết rằng nó không có gì. Hắn chỉ vào viên đá bên cạnh có màu sắc tươi sáng:
- Hay là ông mua viên đá kia đi, nó mới có hàng, còn viên này chẳng có gì đâu.
- Hơn nữa giá bên đó rất rẻ, chỉ cần ông bỏ ra 1/3 trong số 100 ngàn là được.
Trước đó người trung niên đã giúp hắn, nên Diệp Mặc cũng tận tình giúp lại. Không ngờ khi hắn vừa nói, mọi người đồng loạt cười nhạo. Hứa Vi kéo Diệp Mặc đi, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
- Người anh em, cậu không đùa chứ. Viên đó chẳng có gì, chỉ là một tảng đá mới. Nếu không nhờ kích thước lớn thì cũng không thể bán với giá 100 ngàn. Xin lỗi, nhưng khả năng nhìn đá của cậu kém xa tôi.
Người trung niên lắc đầu chỉ vào viên đá rêu đen, thậm chí có màu đỏ.
Diệp Mặc chỉ mỉm cười, không biết nói gì thêm. Hắn nâng viên đá mới mua lên:
- Ai giúp tôi giải viên đá này, tôi sẽ trả 500 đồng.
Hai trăm để mua viên đá đã là lạ, giờ còn muốn chi thêm 500 để giải nó, mọi người đều không thể hiểu nổi, nên nhiều người cho rằng Diệp Mặc đang đùa.
- Để tôi, chỉ cần cậu giữ lời hứa.
Một người đàn ông ăn mặc lôi thôi đến, người này tên là Hoắc Đa Tài, là sư phụ giải thạch. Do trước đây chưa từng giải ra ngọc nên rất nghèo. Quy tắc ở Tân Thành là chỉ khi giải ra được ngọc, sư phụ mới có tiền boa. Một người chưa từng giải ra ngọc chẳng khác nào không có việc làm.
Diệp Mặc không bận tâm, Hoắc Đa Tài lại coi đây là cơ hội, không chờ Diệp Mặc đồng ý đã nói tiếp:
- Ông chủ, đừng lo lắng. Kỹ thuật của tôi rất tốt.
- Tốt, vậy ông cứ làm đi, trong quá trình giải không cần hỏi tôi, chỉ cần lấy được toàn bộ Phỉ Thúy ra là được.
Nghe lời này, Hoắc Đa Tài nhanh chóng nhận viên đá và bắt đầu làm việc, vì sợ Diệp Mặc sẽ đổi ý. Hắn không thèm nghe Diệp Mặc nói gì thêm, nhưng những người xung quanh có thể cảm nhận được sự nghiêm túc trong lời nói của hắn. Quyết định không cần hỏi ý kiến Diệp Mặc đã đem lại cho Hoắc Đa Tài nỗi lo lắng. Dẫu vậy, quá mải mê với tiền 500 đồng mà y đã không nghe ra ý tứ của Diệp Mặc.
Diệp Mặc thấy Hoắc Đa Tài dường như ngây ra, bèn hừ lạnh:
- Mau bắt tay vào việc đi, lần sau mà còn như thế này nữa thì tôi không mời ông nữa.
- Ông chủ, chuyện này chắc chắn sẽ không xảy ra lần thứ hai.
Hoắc Đa Tài nói xong rồi nhanh chóng giải viên Phỉ Thúy. Y không nghĩ Diệp Mặc lại nói ra những câu như vậy, so với vẻ bên ngoài, thật sự rất khác biệt. Không một ai yêu cầu y phải bồi thường.
Gần như ngay lập tức, Hoắc Đa Tài đã tìm thấy viên Phỉ Thúy băng trong viên đá. Mọi người xung quanh lại bàn tán xôn xao, không ngờ từ 200 Tệ lại đổi được viên đá quý giá như thế.
Người trung niên ôm viên đá đi qua cũng không thể tin vào mắt mình. Gã không ngờ Diệp Mặc thực sự có thể tìm ra Phỉ Thúy trong đống đá vụn. Nếu gã đã cắt toàn bộ số này thì giờ đã mất đi món tiền lớn.
Rất nhanh chóng, một giọng nữ vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của mọi người:
- Đợi chút, tôi cần viên Phỉ Thúy của cậu, sẵn sàng trả 200 nghìn.
Đó là một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, xinh đẹp và cuốn hút, phong cách thời trang ăn ý với vóc dáng khiến cô ấy nổi bật. Diệp Mặc cau mày, không thích mùi nước hoa hóa học của cô ta và nhớ đến Lạc Ảnh và Khinh Tuyết với hương thơm tự nhiên.
Hứa Vi ngạc nhiên:
- Hòn đá 200 tệ mà đổi lấy 200 nghìn, như vậy thật kỳ diệu.
Diệp Mặc cũng không biết rõ giá trị của Phỉ Thúy, nên hắn dứt khoát ném viên đá đó cho người phụ nữ:
- Đây, của cô. Cô có thể thanh toán bằng tiền mặt thì tốt hơn.
Người phụ nữ nhận viên đá, đang định nói thì thấy Diệp Mặc chau mày khi ném viên đá cho bà ta, như thể hắn không quá quan tâm đến việc nó có bị vỡ hay không.
Diệp Mặc dẫn Hứa Vi đến gặp một người đàn ông trung niên đang cá cược với đá quý. Dù gã không có kiến thức, Diệp Mặc vẫn quyết định mua một viên đá vụn. Sau khi phát hiện bên trong có Phỉ Thúy, hắn mời một sư phụ giải thạch giúp. Viên đá trị giá 200 tệ bất ngờ thu hút sự chú ý của một người phụ nữ xinh đẹp, đề nghị trả 200 nghìn. Tình huống bất ngờ này khiến mọi người xung quanh không khỏi ngạc nhiên về khả năng nhìn nhận của Diệp Mặc.
Diệp Mặc đến Tân Thành, nơi nổi tiếng với đồ cổ và ngọc thạch. Khi tìm đến Bảo Thạch Hiên để gặp ông chủ Phan Thắng, anh không tìm thấy viên đá ngũ hành mà mình cần. Trong lúc dạo phố cổ, anh tình cờ gặp lại Hứa Vi, người bạn cũ đang gặp khó khăn với gia đình. Hứa Vi kể cho Diệp Mặc về tình hình hiện tại, và anh quyết định giúp đỡ cô bằng cách khuyên cô tham gia đổ thạch cùng mình, hy vọng may mắn sẽ đến với họ.