- Cái gì? Cậu nói Diệp Mặc đã ở Hàng Thủy rồi sao?

Bang chủ Hải Thương Phái lộ vẻ không dám tin nhìn Phương Khoan. Con tàu chở hàng xuất phát mười ngày trước vẫn đang lênh đênh trên biển, sao Diệp Mặc có thể đến Hàng Thủy được? Lẽ nào hắn biết bay?

Phương Khoan gật đầu, biểu hiện có chút kỳ quái, hắn suy nghĩ một lát rồi mới nói:

- Đại ca, trước đây khi Diệp Mặc còn ở Ẩn Môn, hắn từng tiêu diệt nhiều môn phái trong một ngày. Ban đầu tôi nghĩ hắn có máy bay, nhưng giờ chắc chắn hắn không có. Không có máy bay mà đi một khoảng cách xa như vậy, cách giải thích duy nhất là hắn có thể tự bay.

- Hắn thực sự biết bay ư?

Trong lòng Phùng Năng càng ngạc nhiên hơn cả Phương Khoan. Ông ta đã tu luyện đến hậu kỳ Tiên Thiên, nên rất hiểu biết việc bay lượn khó khăn như thế nào. Dù vượt qua cả Tiên Thiên, có thể bay cũng chỉ trong phạm vi ngắn chứ không thể là khoảng cách lớn như vậy. Từ giới Ẩn Môn đến thế giới bên ngoài, không biết phải gấp bao nhiêu lần đoạn đường ấy.

Phùng Năng nhanh chóng hiểu được ý của Phương Khoan, ông ta nhìn Phương Khoan với vẻ mặt kích động, như muốn hỏi gì đó.

Phương Khoan gật đầu:

- Đại ca, sau khi chúng ta khống chế được Diệp Mặc, đầu tiên sẽ phế võ công của hắn, nhưng chưa cần giết hắn ngay. Nếu tôi không nhìn lầm, Diệp Mặc chắc chắn có một bí mật lớn không thể tưởng tượng. Một kẻ chưa đến 30 tuổi mà có thể dễ dàng tiêu diệt cao thủ Tiên Thiên cùng khả năng bay thì rõ ràng công pháp hắn tu luyện không phải là công pháp cổ võ bình thường.

Phùng Năng thở dài, những suy nghĩ trong lòng khiến ông ta cảm thấy nếu như trước đây rất sợ Diệp Mặc, thì giờ ông ta càng sợ hơn, nhưng phải liều lĩnh mới có thể thành công. Nếu đạt được công pháp mà Diệp Mặc tu luyện, ông ta sẽ như thế nào? Liệu có thể xưng bá toàn bộ giới Ẩn Môn hay Thần Châu? Phùng Năng gần như không dám nghĩ tiếp.

Phương Khoan lại tiếp tục:

- Tôi nói như vậy bởi những tài năng xuất chúng của Thần Châu nhiều năm nay rất đông, Diệp Mặc dù là thiên tài trong số thiên tài thì cũng chỉ như Đỗ Đô Thiên. Nhưng Đỗ Đô Thiên đã 45 tuổi mới tiến vào Tiên Thiên. Diệp Mặc, hắn dựa vào đâu mà ở độ tuổi như vậy đã có thể vượt qua đỉnh cao Tiên Thiên?

- Hơn nữa...

Phương Khoan thoáng nhìn Phùng Năng, nói tiếp:

- Tôi dám khẳng định điều này chúng ta không phải chỉ có mình phát hiện, Phượng Mỗ của Băng Hồ chắc chắn cũng đã nhận ra. Với tính cách hiểm ác của bà ta, cho dù Mục Tiểu Vận có là đệ tử cỡ nào cũng không có khả năng công khai chống lại số đông trong giới Ẩn Môn để cứu Mục Tiểu Vận. Chuyện này là không thể xảy ra, nhưng nó lại thực sự đã xảy ra.

- Phương hiền đệ, ý cậu là sao?

Phùng Năng kích thích nhìn chằm chằm Phương Khoan, chờ đợi câu trả lời.

Phương Khoan hít một hơi, nói:

- Đại ca, tôi dám khẳng định Phượng Mỗ biết rằng công pháp mà Diệp Mặc tu luyện không phải là cổ võ thông thường. Hơn nữa, bà ta cũng đoán được võ công mà Mục Tiểu Vận tu luyện là do Diệp Mặc truyền dạy. Bà ta mang theo Mục Tiểu Vận có thể là vì muốn ép nàng ta nói ra thứ mà cô ta tu luyện. Vì vậy, Diệp Mặc không tìm thấy Mục Tiểu Vận có thể là do nàng bị Phượng Mỗ giam giữ hoặc đã bị giết.

- Đại ca, người xưa nói phải liều mới có giàu sang, chúng ta lại có Cơ Mi. Cơ hội này sắp nằm trong tay, chúng ta không thể từ bỏ. Tôi xin đại ca phái Thanh Điêu đưa Cơ Mi đến Hàng Thủy.

Phương Khoan nói xong nhìn sang Phùng Năng chờ đợi phản ứng.

Phùng Năng chần chừ một chút rồi gật đầu:

- Chúng ta có một tháp nghỉ dưỡng trên biển để Thanh Điêu nghỉ ngơi trong hành trình, chỉ mất một ngày là có thể sang bờ bên kia. Nhưng chúng ta phải lập tức đi Hàng Thủy, tôi nghĩ cái mà tên Diệp Mặc đó tu luyện rất có thể là loại võ từ thượng cổ truyền lại, hắn đã gặp được vận may, có thể đạt được loại công pháp tốt như vậy.

Phương Khoan cười hì hì:

- Đại ca, cho dù hắn có đạt được công pháp tốt hơn thì cuối cùng cũng sẽ về tay chúng ta mà thôi.

...

Diệp Mặc ở khách sạn Lam Hải đã ba ngày, đến ngày thứ tư, hắn quyết định rời khỏi Hàng Thủy. Cứ ở lại đây thì càng thêm buồn chán mà thôi.

Khi vừa bước ra khỏi khách sạn, Diệp Mặc thấy một gã hung dữ đang đuổi theo một cô gái mặc đồ thô, gã đang cầm một cành trúc trong tay vừa đuổi vừa quát:

- Tiện nhân, bố thách mày chạy đấy!

Vừa dứt lời, cành trúc đã quật vào người cô gái đang chạy. Cô gái hét lên thảm thiết rồi ngã nhào xuống đất.

Người xung quanh thấy cảnh ấy không ai dám lên tiếng. Gã đàn ông rõ ràng hung ác, mà nếu ai đứng ra can thiệp có khi lại tự chuốc lấy họa.

Diệp Mặc nhíu mày. Hắn đã nhìn thấy cô gái này tuy tóc tai bù xù, khuôn mặt lấm lem nhưng thật sự rất xinh đẹp. Một cô gái xinh đẹp bị một gã hung đồ đuổi đánh giữa phố đúng là quá tàn nhẫn!

Gã hung đồ đến gần cô gái, không đợi cô kịp đứng dậy đã vung cành trúc muốn đánh tiếp.

Diệp Mặc định lên tiếng hỏi chuyện thì một người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam bên cạnh đã giơ tay giữ lại cành trúc của gã hung đồ, bình tĩnh nói:

- Anh bạn, với một cô gái yếu đuối, anh là đàn ông mà tại sao lại ra tay độc ác như vậy?

Gã hung đồ rút cành trúc về, nheo mắt nhìn người đàn ông áo lam, cười lạnh lùng:

- Tao đánh người phụ nữ tao mua về có liên quan gì đến mày, tránh ra, nếu không thì mày sẽ ăn đòn lây đấy!

Người đàn ông áo lam lạnh lùng cười, những người xung quanh không nhìn ra động tác của hắn mà đã thấy cành trúc trong tay gã hung đồ chuyển sang tay hắn. Người đàn ông nhanh nhẹn chà xát cành trúc, khiến nó biến thành một đám bụi bay trên mặt đất. Gió thổi qua, bụi bay tứ tán.

Người xung quanh đều ngạc nhiên đến ngơ ngác, thậm chí quên mất cả cô gái đáng thương đang nằm dưới đất. Họ ngạc nhiên nhìn người đàn ông áo sơ mi xanh, có thể biến một cành trúc thành bụi thì ít nhất cũng phải có tu vi Địa cấp.

Trong thành phố Hàng Thủy, những người luyện võ đạt đến Địa cấp đã được xem là rất lợi hại, có thể trực tiếp đối thoại với thành chủ.

Gã hung đồ dường như bị thực lực của người đàn ông áo lam làm cho choáng váng, đơ người một lúc lâu mới khó khăn lên tiếng:

- Lẽ nào anh lợi hại như vậy mà muốn cướp đồ của tôi?

Xem gã, cô gái này là món đồ của gã.

Người đàn ông áo lam lạnh lùng cười:

- Rõ ràng là anh coi người ta như đồ vật. Anh đã bỏ ra bao nhiêu tiền, nói đi.

- Năm mươi... Không, không mất tiền.

Gã hung đồ hoảng hốt nhìn người đàn ông áo lam, không dám đề cập đến tiền bạc.

Người đàn ông áo lam lấy ra năm đồng tiền vàng ném lên người gã, nói bằng giọng bình tĩnh:

- Cầm lấy tiền vàng và cút đi cho ta. Nếu như còn dám hò hét ở đây phút nào nữa thì đừng trách ta không khách khí.

Gã hung đồ bị sát khí của người đàn ông áo lam khiến rùng mình, đến mấy đồng tiền vàng cũng không dám cầm, quay người bỏ chạy, không dám nói thêm lời nào. Còn về 45 đồng tiền vàng còn thiếu, gã càng không dám nhắc đến.

Người xung quanh đều cười vang, khi thấy không còn gì đáng xem nữa thì mọi người đều tản ra.

Lúc này, cô gái bị ngã trên mặt đất đã bò dậy, đi đến trước người đàn ông áo lam, cúi đầu thi lễ, rồi mới nói khẽ với giọng hết sức kính cẩn:

- Cơ Mi cảm tạ vị đại ca đã cứu giúp...

Âm thanh trong trẻo vang lên nhưng lại mang chút buồn bã, khiến ai nghe cũng muốn khóc theo.

Cơ Mi dù nói vậy nhưng cô không ngờ người ra tay cứu giúp trước tiên không phải là Diệp Mặc mà là người đàn ông kia, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô. Tình huống này không giống với những gì cô tưởng tượng.

Diệp Mặc nhìn thấy Cơ Mi trong lòng lại nhớ đến Mục Tiểu Vận, như lần Tiểu Vận gặp hắn cũng trong hoàn cảnh tương tự. Hắn lắc đầu, quay người bước ra khỏi khách sạn.

Cơ Mi dường như rất yếu ớt, vừa nói một câu đã không còn sức đứng vững nữa, cô chới với rồi lại ngã quỵ xuống đất.

Khi Diệp Mặc vừa đi đến cửa, Cơ Mi cũng ngã ngay về hướng đó. Một hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa, Diệp Mặc lập tức lùi lại một bước, đồng thời giơ chân ra để đỡ lấy Cơ Mi.

Hắn đã chọn cách dùng chân để đỡ vì cảm thấy Cơ Mi ngã xuống thật sự là quá trùng hợp. Dù trước đó mặc dù hắn không quan sát kỹ càng nhưng dáng chạy của cô gái không đến nỗi yếu đến mức không thể đứng vững. Nhưng Diệp Mặc không nghĩ nhiều về điều đó, dù sao, sau khi chạy một đoạn dài thì đứng vững lại cũng là chuyện bình thường.

Cơ Mi bị chân Diệp Mặc va phải, vội vàng đứng dậy, vẻ mặt sợ hãi khom người nói với hắn:

- Vị đại ca, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý. Cảm ơn anh, tôi, tôi…

Trong sự hoang mang, cô thậm chí không thể nói ra một câu hoàn chỉnh.

Diệp Mặc quan sát kỹ hơn, trong lòng không khỏi kinh ngạc với sắc đẹp của Cơ Mi. Cô thậm chí còn đẹp hơn cả Mục Tiểu Vận, cảm giác yếu đuối tự nhiên của cô khiến hắn cảm thấy thương hại. Hắn bất giác nhớ tới Lâm Đại Ngọc, khi thì lặng lẽ như hoa soi bóng nước, lúc thì cử động như gió lay cành liễu.

Khi ánh mắt cô gái hạ xuống, đôi lông mi cong vút tự nhiên, bộ váy áo bằng vải thô cũng không thể che giấu được vẻ đẹp tuyệt trần của nàng. Mái tóc bù xù càng làm tôn lên vẻ đẹp yếu đuối, eo thon khiến cho phần dưới của vóc dáng thêm phần hấp dẫn, quả đúng là một báu vật trời sinh.

Một cô gái đẹp như vậy mà chỉ đáng giá năm mươi tiền vàng, Diệp Mặc cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, lạnh lùng nói:

- Không sao.

Nói xong, Diệp Mặc lại định bước đi.

Ánh mắt Cơ Mi hiện lên vẻ ngạc nhiên. Mới đây cô cố tình để Diệp Mặc thấy rõ dung nhan của mình. Nhưng cô chỉ thấy một chút kinh ngạc trong ánh mắt của hắn, chứ không hề có vẻ sửng sốt hay tiến đến gần như kiểu của một tên háo sắc, hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của cô.

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Diệp Mặc xuất hiện ở Hàng Thủy, nơi hắn phải đối mặt với những âm mưu từ Hải Thương Phái. Phương Khoan và Phùng Năng bàn luận về khả năng phi thường của Diệp Mặc, cho rằng hắn có thể bay nhờ công pháp đặc biệt. Khi Diệp Mặc rời khỏi khách sạn, hắn chứng kiến cảnh một cô gái tên Cơ Mi bị gã hung đồ xấu xa đuổi bắt. Người đàn ông áo lam đã can thiệp và cứu Cơ Mi, làm cho Diệp Mặc cảm thấy đau lòng về số phận của cô. Câu chuyện hé mở những bí mật và hiểm nguy đang rình rập quanh Diệp Mặc.

Tóm tắt chương trước:

Chương này tập trung vào tâm trạng của Phùng Năng, một người cha mất con, đang chìm trong nỗi uất hận sau cái chết của con trai do Diệp Mặc gây ra. Dù muốn báo thù, Phùng Năng phải đối mặt với thực tế về sức mạnh của kẻ thù. Phương Khoan, bạn đồng hành, tìm cách thuyết phục Phùng Năng sử dụng Cơ Mi như một quân bài để tiếp cận Diệp Mặc. Cuối cùng, Phùng Năng quyết định tham gia vào kế hoạch, dù lòng đầy rẫy mâu thuẫn và lo lắng về tương lai của Hải Thương Phái.