Hơn mười dặm ngoài, có một miệng hố lớn. Xung quanh là bảy, tám tên cướp đường, hầu như đã bị tiêu diệt sạch sẽ. Một số có ngực đen như mực, số khác thì toàn thân bị lửa thiêu đến mức đẫm máu, và có những kẻ đã bị đốt thành tro bụi...
Mặc Họa đứng giữa đám tro tàn, cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn như ngọc của mình, không thể không nhíu mày thở dài: "Tại sao mình lại ... không thể kiểm soát được tay của mình như vậy?"
Trong chương này, Mặc Họa phải đối mặt với một nhóm cướp hung hãn. Sau khi bị mỉa mai và xúc phạm, nhóm cướp quyết định tấn công hắn. Mặc Họa, không thể kiềm chế được cơn sát khí của bản thân, đã sử dụng sức mạnh của mình để tiêu diệt toàn bộ nhóm cướp. Tuy nhiên, sau khi hành động, hắn cảm thấy một nỗi lo âu và trăn trở về việc giết người có thể biến thành sự nghiện ngập, dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng cho tâm hồn và số phận của chính mình.
Chương truyện mở ra với cảnh tượng khủng khiếp bên một miệng hố lớn, nơi những tên cướp đường đã bị tiêu diệt. Mặc Họa, nhân vật chính, đứng giữa đám tro tàn, nhìn bàn tay thanh tú của mình và không ngừng tự hỏi về việc không thể kiểm soát sức mạnh của mình. Cảm xúc tội lỗi và hoang mang tràn ngập khi Mặc Họa phải đối mặt với những hậu quả đáng sợ của sức mạnh mà mình đang sở hữu.