"Lại là Dung Hỏa Trận..." Mặc Họa lẩm bẩm.

"Đúng vậy." Trần sư phó gật đầu nhẹ, thấy Mặc Họa nhận ra ngay trận pháp, trong lòng đánh giá cậu cao hơn một chút, giọng nói cũng trở nên trang trọng hơn:

"Mặc tiểu huynh đệ, ngươi xem thử trận pháp này có vấn đề gì không? Ta đối với cái này hoàn toàn mù tịt, nhìn mãi cũng chẳng thấy gì."

Trần sư phó sai người lau sạch lớp tro xám bám trên lò luyện khí, Mặc Họa liền cúi sát vào miệng lò, chăm chú quan sát những đường vân trận pháp Dung Hỏa Trận khắc trên thành lò.

Tuy hiện tại cậu chưa thể tự tay vẽ lại hoàn chỉnh, nhưng sau bao ngày đêm luyện tập, cách vẽ trận văn đã thuộc nằm lòng. Chỉ một lát sau, cậu chỉ vào vài chỗ nói với Trần sư phó:

"Đúng là trận pháp có vấn đề. Mấy chỗ này trận văn đã bị mài mòn, linh lực không thể lưu thông, nên trận pháp mất hiệu lực."

Trần sư phó thấy Mặc Họa phân tích rành mạch, không khỏi trầm trồ, nhưng rồi lại nhíu mày:

"Vậy đành phải mời trận sư tới sửa thôi. Ôi, giá thuê ban đầu đã đắt, lần này chẳng biết tốn thêm bao nhiêu linh thạch nữa..."

Mặc Họa hỏi: "Mời trận sư sửa trận đắt lắm sao?"

"Tất nhiên rồi." Trần sư phó đáp. "Trận sư vốn đã hiếm, gặp trường hợp cần sửa chữa chuyên môn thế này, họ còn chém giá cao hơn. Không trả đủ, người ta chẳng buồn động tay."

Mặc Họa suy nghĩ một chút rồi đề nghị: "Hay là... để tôi thử sửa xem?"

"Cậu?" Trần sư phó giật mình. "Cậu đã là trận sư rồi sao?"

Mặc Họa khiêm tốn vẫy tay: "Chưa tới mức đó, tôi chỉ học qua trận pháp từ tiên sinh trong tông môn, mà trận này tôi đã từng nghiên cứu."

Trần sư phó nhìn cậu bé chỉ cao nửa người, gương mặt còn non nớt, lựa lời nói khéo: "Thôi đi, cậu còn nhỏ, đừng cố quá làm gì."

Mặc Họa biết Trần sư phó vẫn lo lắng, mắt chớp chớp rồi hỏi: "Trần đại gia, ngài đi mời người sửa, chắc gì đã gặp được trận sư thực thụ?"

"Ừm..." Trần sư phó gãi đầu. "Cũng phải, có người thực ra chỉ là học đồ, chưa đạt trình độ trận sư. Nhưng khi nhờ vả, tất nhiên phải nói lời hay, dù họ có phải trận sư hay không, cứ gọi thế cho oai. Họ vui vẻ, việc cũng suôn sẻ hơn. Bản thân ta không rành, cũng chẳng dám hỏi nhiều, miễn trận pháp được sửa xong là được."

"Vậy mỗi lần họ sửa xong, trận có chạy tốt không?"

Trần sư phó suy nghĩ một lát rồi nói: "Có mấy lần rất trơn tru, sửa xong ngay. Nhưng cũng có lần họ cặm cụi gần nửa ngày vẫn không xong, cuối cùng phải đổi người khác tới mới ổn."

"Vậy chẳng phải là, đa số những người đó cũng chỉ là học đồ, trình độ trận pháp có cao hơn tôi cũng chẳng đáng kể." Mặc Họa tự tin nói.

Dĩ nhiên, tiêu chuẩn của một học đồ chính quy có lẽ cao hơn Mặc Họa đôi chút, nhưng không phải ai cũng giỏi hơn cậu.

Mặc Họa tiếp tục thuyết phục: "Họ sửa được thì tôi cũng sửa được. Tệ nhất là không xong, ngài lại mời họ tới cũng chưa muộn."

Lời này... nghe cũng có lý.

Trần sư phó hơi xiêu lòng, nhưng vẫn còn do dự. Thấy vậy, Mặc Họa nói thêm:

"Dù có mời trận sư, họ cũng không thể tới ngay được, còn phải xem họ có rảnh không. Chậm một ngày, cửa hàng luyện khí lại mất một ngày doanh thu. Kéo dài, lỗ vốn càng lớn."

Cửa hàng luyện khí làm ăn tuy ổn nhưng lãi chẳng nhiều. Trần sư phó không muốn cắt xén nguyên liệu, nên kiếm từng đồng đều vất vả. Huống chi còn phải nuôi mấy đệ tử, nếu đình trệ lâu, khó mà xoay vòng.

Trần sư phó đau đầu, cuối cùng cắn răng gật đầu: "Thôi được, tiểu huynh đệ, cậu thử đi."

Nói rồi ông lại dặn dò cẩn thận: "Nhưng chỉ thử thôi nhé, đừng cố quá, đừng làm hỏng trận pháp..."

Mặc Họa đáp: "Yên tâm, tệ nhất là không sửa được thôi."

Trần sư phó cảm thấy được an ủi... nhưng cũng chẳng an tâm hơn chút nào.

Mặc Họa bảo Trần sư phó đợi, về nhà lấy bút và mực hỏa hệ, sau đó mang theo bản vẽ Dung Hỏa Trận quay lại. Đến cửa hàng, cậu đưa trận đồ cho Trần sư phó xem trước.

Trần sư phó thấy trận pháp trên giấy giống hệt trên lò, phần nào yên tâm hơn—ít nhất cậu bé này không hoàn toàn đáng ngờ.

Đây là lần đầu Mặc Họa vẽ trận trên linh khí, cậu không tránh khỏi hồi hộp. May thay, Dung Hỏa Trận đã luyện qua vô số lần, nên khi cầm bút, tâm thần dần ổn định.

Sửa trận khác với vẽ trận mới, không cần tiêu hao nhiều thần thức, vì bản thân trận pháp vẫn nguyên vẹn, chỉ cần nối lại những đoạn trận văn bị mờ bằng mực linh lực.

Điều quan trọng là nhãn lực, sự tỉ mỉ và mức độ am hiểu trận pháp của trận sư.

Mặc Họa cúi sát bên lò, chăm chú tô từng nét.

Chưa đầy nửa canh giờ, cậu đã sửa xong, sau đó dành thêm một chén trờ để kiểm tra kỹ, xác nhận không sai sót mới thở phào.

Trần sư phó đứng bên canh, tim đập thình thịch, sợ Mặc Họa làm hỏng trận. Thấy cậu ngừng tay, ông vội hỏi: "Xong... xong rồi sao?"

Mặc Họa quần áo lấm lem, mặt cũng dính vài vệt mực, đáp không chắc: "Chắc là ổn rồi. Hay là... nhóm lửa thử xem?"

Trần sư phó sắc mặt phức tạp, nhưng vẫn cùng mấy đệ tử kích hoạt trận pháp, sắp xếp lại lò, đặt linh thạch vào trong rồi dùng linh lực nhóm lửa.

Nhưng lửa vẫn không bùng lên.

Mặc Họa ngây người, đưa tay gãi cằm—vốn đã lem luốc, giờ càng bẩn:

"Sao lại không cháy nhỉ? Trận pháp rõ ràng đã sửa xong mà."

Trần sư phó hỏi: "Tiểu huynh đệ, cậu chắc trận pháp không sai sót gì chứ?"

Mặc Họa lật lại trận đồ, so sánh kỹ rồi gật đầu: "Trận pháp đúng rồi."

Trần sư phó sờ vào lò, cảm nhận nhiệt độ rồi bảo mấy đệ tử: "Linh lực không đủ, bỏ thêm vài viên linh thạch, ném thử cục than nữa vào."

Mấy đệ tử làm theo, quả nhiên nhiệt độ lò dần tăng.

Chỉ lát sau, ngọn lửa "bùng" phụt lên.

Trần sư phó mừng rỡ: "Được rồi!"

Mấy đệ tử cũng phấn khởi. Lò luyện khí hoạt động trở lại, họ có việc làm, được học nghề, nên nhìn Mặc Họa với ánh mắt đầy kính phục.

Mặc Họa cũng vui, nói: "Thử luyện một món linh khí xem có vấn đề gì không."

Trần sư phó tùy ý ném vào một thanh đao, sau khi luyện xong, ông tiếc nuối: "Dùng được, nhưng hỏa lực yếu hơn trước, thời gian luyện có lẽ lâu hơn chút."

Mặc Họa nghi ngờ: "Cùng một trận pháp, sao hỏa lực lại giảm? Hay là sau khi sửa, hiệu quả trận pháp bị suy yếu?"

Trần sư phó lắc đầu: "Trước đây cũng sửa mấy lần, nhưng hỏa lực không giảm nhiều thế này."

"Vậy tại sao?"

Mặc Họa nhíu mày, tự hỏi liệu mình có vẽ sai chỗ nào.

Trần sư phó suy nghĩ rồi chỉ vào lọ mực của cậu:

"Có lẽ do mực? Những người trước dùng mực đậm hơn, màu đỏ rực như lửa cháy."

Mặc Họa chợt hiểu—mình tiết kiệm tiền, mua loại mực hỏa hệ rẻ nhất. Bình thường luyện tập thì được, nhưng dùng trên linh khí, hiệu quả tất nhiên kém.

"Muốn trận pháp mạnh, cần dùng mực linh lực cao cấp hơn."

Cậu ghi nhớ điều này, rồi ngượng ngùng nói: "Có lẽ tại mực của tôi quá rẻ, hiệu quả kích hoạt linh lực không tốt."

Trần sư phó vỗ vai cậu: "Nói gì thế, hỏa lực tuy yếu hơn nhưng dùng vẫn tốt. Ta còn phải cảm ơn cậu nữa."

Ông suy nghĩ rồi nghiến răng nói: "Cái lò cậu đặt, ta miễn phí luyện cho. Dĩ nhiên tiền nguyên liệu ta không trừ, vì còn phải nuôi mấy đứa nhóc này."

Mặc Họa nhìn quanh cửa hàng đơn sơ, rồi nhìn Trần sư phó đen nhẻm cùng mấy đệ tử mặt mũi lấm lem mồ hôi, biết họ kiếm linh thạch chẳng dễ dàng gì, bèn nói:

"Trần đại gia, giảm cho tôi một nửa phí luyện khí là được."

Trần sư phó lắc đầu: "Không được! Thế là ta chiếm lợi rồi. Mời người khác sửa trận này ít nhất một hai trăm linh thạch."

"Không cần nhiều thế đâu."

Trần sư phó cương quyết: "Tu sĩ giữ chữ tín, lời nói ra như đinh đóng cột! Đã nói không lấy tiền thì nhất định không nhận!"

Tính khí này... thẳng thắn quá!

Mặc Họa đành nghĩ cách khác, cười nói: "Vậy thế này nhé, tôi không trả phí luyện khí, nhưng khi lò xong, tôi biếu thêm chút linh thạch coi như tiền công."

"Ừm..."

Trần sư phó hơi bối rối—phí luyện khí và tiền công, nghe có vẻ giống mà lại khác.

"Bạn bè giúp nhau, đôi khi cũng nên có chút quà cảm ơn." Mặc Họa nói thêm.

"Vậy... cũng được."

Trần sư phó thấy hợp lý.

Mấy đệ tử nhìn Mặc Họa đầy cảm kích.

Nhà họ không khá giả, làm đệ tử vừa học vừa kiếm chút linh thạch phụ gia đình. Nếu không có thu nhập, cuộc sống vốn chật vật lại càng khó khăn.

Có thêm dù chỉ một viên linh thạch, cuộc sống cũng đỡ chật vật hơn.

"Vậy quyết định thế nhé! Trời cũng muộn rồi, tôi về ăn cơm đây!"

Mặc Họa vẫy tay chào.

Trần sư phó dặn cậu cẩn thận trên đường, rồi nói: "Lần sau cần luyện gì cứ tìm ta, ta giảm giá cho!"

Tóm tắt chương trước:

Dưới đây là tóm tắt nội dung chương truyện trong khoảng 100 từ: Mặc Họa đặt làm một lò luyện nhỏ tại tiệm rèn Trần Ký và ký hợp đồng với Trần sư phó. Sau đó, cậu vẫn luyện Dung Hỏa Trận và thỉnh thoảng đến tiệm rèn xem tiến độ. Tuy nhiên, lò rèn của Trần Ký bị hỏng và không thể sửa chữa đơn giản vì có vấn đề với trận pháp bên trong. Mặc Họa đề nghị xem xét trận pháp trong lò và Trần sư phó đồng ý. Khi lò được mở ra, Mặc Họa thấy Dung Hỏa Trận mà cậu đã vẽ hiện diện bên trong lò.

Tóm tắt chương này:

Mặc Họa nhận ra Dung Hỏa Trận trên lò luyện khí của Trần sư phó và phát hiện ra trận pháp có vấn đề do trận văn bị mài mòn. Cậu đề nghị sửa chữa và sau một hồi thuyết phục, Trần sư phó đồng ý. Mặc Họa dùng mực hỏa hệ để sửa trận và thành công khi lò luyện khí hoạt động trở lại. Tuy nhiên, hỏa lực yếu hơn trước do mực linh lực không đủ chất lượng. Trần sư phó miễn phí luyện khí cho Mặc Họa và cậu đề nghị biếu linh thạch coi như tiền công sau khi lò xong.

Nhân vật xuất hiện:

Mặc HọaTrần sư phó