Tiếp theo, Trần Trứ đến văn phòng của Lương Hạo Tuyền, Lương Hạo Tuyền cũng có chút ngạc nhiên khi tiểu sư đệ này đến.

Tuy nhiên, lát nữa anh ta còn có cuộc họp, nên vừa nhâm nhi trà, vừa trò chuyện vài câu với Trần Trứ.

Lương Hạo Tuyền có những đặc điểm gì?

Đầu tiên, anh ta là học trưởng ở Trung Đại, lại còn khá thành đạt, nhưng những người như vậy thường rất chú ý đến danh tiếng và hình ảnh của mình ở trường cũ. Nếu Trần Trứ trực tiếp tặng quà, anh ta rất có thể sẽ không nhận.

Thứ hai, anh ta hơn Trần Trứ khoảng 20 tuổi, thuộc thế hệ cùng với Tống Tác Dân. Vì vậy, nếu Trần Trứ dùng giọng điệu của hậu bối để tặng quà, khả năng anh ta nhận sẽ tăng lên một chút.

Cuối cùng, Lương Hạo Tuyền có một cậu con trai tên Lương Trang, Lương sư huynh đặt nhiều kỳ vọng vào cậu bé. Khi nói chuyện có thể nhắc khéo một chút.

Tất nhiên, lý do để mở lời vẫn là "tôi không có thời gian giúp chuẩn bị quà Tết, nên dùng phiếu mua hàng thay thế".

Đây là câu cửa miệng cố định ở đài truyền hình, gắn liền với 【phiếu mua hàng】 và 【Tết Nguyên đán】.

Vì vậy, khi Trần Trứ lấy ra phong bì phiếu mua hàng trị giá mười nghìn tệ, anh ấy nói như sau:

"Sư huynh, sau Tết Dương lịch là cuối năm rồi, em cũng không có thời gian chuẩn bị quà Tết cho các trưởng bối trong nhà."

"Cho nên, em theo tiêu chuẩn đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, gửi phiếu mua hàng siêu thị Quảng Bách cho các chú bác, và một số lãnh đạo trong trường. Chú Tống bên kia em cũng chuẩn bị một phần, bên Lương sư huynh chắc chắn cũng không thể thiếu."

"Ngoài ra, em còn nghĩ đợi đến kỳ nghỉ đông, có thời gian sẽ hẹn anh Trang ra ngoài tụ tập, nghe anh ấy kể chuyện du học ở nước ngoài."

...

Nếu giọng điệu nói chuyện với Dương Quang là thân mật nhưng vẫn có sự tùy ý, thì với Lương Hạo Tuyền lại là thân mật pha lẫn tôn trọng.

Chỉ cần phân biệt một chút, vẫn có thể cảm nhận được.

Thực ra, khi Trần Trứ rút phong bì ra, Lương Hạo Tuyền đã biết Trần Trứ muốn làm gì rồi. Phản ứng đầu tiên của anh ta cũng là từ chối.

Mình là học trưởng ở Trung Đại, lại còn là bạn của Tống Tác Dân, nhận đồ của "con rể" ông ấy, truyền ra ngoài người ta sẽ nhìn mình thế nào?

Nhưng rồi anh ta lại nghe Trần Trứ nói, không chỉ có lãnh đạo trường, mà ngay cả Tống Tác Dân cũng có phần, hơn nữa còn hẹn Lương Trang cùng tụ họp. Trần Trứ đây là tự đặt mình vào thân phận "hậu bối" rồi.

Lương Hạo Tuyền suy nghĩ một lát, nếu đã vậy thì có thể nhận. Cùng lắm thì để Lương Trang lúc đó gửi lại một món quà là được, qua lại như vậy tình cảm mới ngày càng sâu đậm.

"Lương Trang học năm cuối ở Mỹ, tốt nghiệp chắc cũng không học lên thạc sĩ được, càng không thể lấy được thẻ xanh (thẻ thường trú nhân của Mỹ)."

Lương Hạo Tuyền thở dài nói: "Về nước còn phải để tôi giúp nó sắp xếp công việc, hai đứa đúng là nên tụ tập một chút, để nó biết thế nào mới gọi là rồng phượng giữa đời."

"Trời ơi!"

Trần Trứ nghĩ bụng sao lại so sánh mình với con trai của anh ta nữa, vả lại cái câu "có thời gian ra ngoài tụ tập" của mình thực chất chỉ là lời khách sáo, cốt để đưa phiếu mua hàng thôi mà.

Khóe miệng Trần Trứ hơi mấp máy, đang định nói vài lời đáp lại khéo léo để đôi bên đều vui vẻ.

Kết quả, Lương Hạo Tuyền tự mình xua tay nói: "Trần Trứ, cháu cũng không cần an ủi chú đâu. Chú hiểu con chú nó thế nào mà. Phiếu mua hàng này chú cứ nhận. Kỳ nghỉ đông có thời gian thì đến nhà chú ăn cơm."

"Nói ra thì chúng ta cũng khá giống nhau đấy."

Lương Hạo Tuyền đột nhiên cười cảm khái: "Vợ chú năm xưa cũng học cùng khoa với chú. Còn con gái nhà lão Tống với cháu cũng đều là học viện Lĩnh Nam..."

Lúc này, nhân viên hành chính của đài truyền hình đến nhắc Lương Hạo Tuyền phải họp, nên anh ta không giữ Trần Trứ lại ăn tối, mà bảo Trần Trứ về trường học bài trước.

Tuy nhiên, hành động này vô tình lại làm nổi bật sự thoải mái, không cần khách sáo trong cách cư xử giữa hai người.

Sau khi rời khỏi văn phòng Lương Hạo Tuyền, Trần Trứ lại đến chỗ Dương Quang ngồi một lát.

Dương Quang đương nhiên sẽ không hỏi "cháu tặng chú 5000, vậy tặng phó đài trưởng Lương bao nhiêu?", hơn nữa, xét theo phiếu mua hàng và tấm lòng của Trần Trứ, thái độ của Dương Quang đối với Trần Trứ đã có một chút thay đổi mơ hồ.

Biểu hiện rõ nhất là trong lúc trò chuyện, thỉnh thoảng anh ta lại khéo léo kể cho Trần Trứ nghe một vài chuyện vặt ở đài truyền hình.

Dương Quang có lẽ muốn cho Trần Trứ "mở mang tầm mắt", nhưng thực ra Trần Trứ là người đã trải qua rèn luyện và trưởng thành trong môi trường phức tạp (ám chỉ môi trường xã hội, nơi con người bị ảnh hưởng bởi nhiều yếu tố phức tạp, giống như một vại nhuộm lớn). Thật sự mà nói về chuyện vặt, không gì có thể sánh bằng trong hệ thống.

Đặc biệt là ở cấp độ乡镇 (hương trấn - đơn vị hành chính cơ sở ở Trung Quốc), mức độ bùng nổ của những tin tức thị phi còn hoang dã hơn cả chó hoang trong làng.

Khoảng ba bốn giờ chiều, Dương Quang cũng được gọi đi họp, Trần Trứ chuẩn bị rời đài truyền hình.

Tuy nhiên, khi đi xuống cầu thang, đột nhiên một tiếng bước chân giày cao gót "tách tách tách" truyền đến tai.

Mỗi người đi bộ đều có nhịp điệu riêng, hồi cấp ba, học sinh tự học có thể đoán được có phải giáo viên chủ nhiệm đến không qua tiếng bước chân.

Trần Trứ cảm thấy tiếng giày cao gót này hơi quen tai, không kìm được ngẩng đầu nhìn một cái, phát hiện một khuôn mặt phụ nữ quen thuộc.

Nét mặt thì không phải là đẹp xuất sắc, còn cách xa chị cos và chị sweet một khoảng cách.

Nhưng cô ấy có một "khả năng" đặc biệt, đó là nếu ném cô ấy vào đám đông, rất có thể sẽ chú ý đến cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, nói một cách dân dã là rất ăn ảnh.

Mái tóc dài được búi gọn gàng, trang điểm nhẹ nhàng không quá đậm, cả người trông thanh tú và đoan trang.

Ngực rõ ràng rất lớn, nhưng chiếc váy liền thân màu cam lại rất kín đáo, vạt váy che qua đầu gối, phần trên kéo dài đến tận cổ, che kín những phần gợi cảm nhất.

Hóa ra là chị ngực rung Hoàng Xán Xán.

Không trách được khi làm việc lại ăn mặc kín đáo như vậy, vì cô ấy là MC của chương trình thiếu nhi, nếu quá hở hang có thể bị phụ huynh phàn nàn.

Với tính cách thích "giả heo ăn thịt hổ" của Trần Trứ, anh không mấy muốn bắt chuyện với những nữ MC có quan hệ xã hội phức tạp như vậy ở nơi công cộng, vả lại hai người cũng không quen thân.

Thế là, Trần Trứ lại cúi đầu, giả vờ như không thấy mà bước xuống cầu thang.

"Khụ khụ~~~"

Thế nhưng, khi hai người lướt qua nhau, Hoàng Xán Xán đột nhiên mở lời: "Trong lòng Trần tổng, tôi là lũ lụt thú dữ sao? Gặp mặt mà không thèm chào hỏi?"

"Trời ơi!"

Trần Trứ không ngờ chị ngực rung lại phát hiện ra mình, khuôn mặt lập tức nở một nụ cười ngạc nhiên: "Xin lỗi chị nha, vừa nãy em đang đi thần hồn nát thần tính (đang nghĩ chuyện khác nên mất tập trung). Lâu rồi không gặp chị Xán Xán, chị xuống sóng rồi hay chuẩn bị lên sóng vậy?"

Hoàng Xán Xán lườm nguýt, "tiểu tử" này nhìn trẻ thế mà thực ra lại cáo già thật đấy.

"Hạ chương trình rồi."

Hoàng Xán Xán không vui hỏi: "Còn cháu, đến đài truyền hình tìm đài trưởng Lương hay bộ trưởng Dương?"

"Cháu đã xong việc rồi."

Trần Trứ cười tươi, anh ta tinh ranh không hề nói mục đích của mình, mà quay người chuẩn bị cáo từ: "Chị Xán Xán, tối nay em còn có tiết học, em về trường trước đây ạ."

"Hừ!"

Hoàng Xán Xán cười khẩy một tiếng, còn định chế giễu Trần Trứ "nhát như chuột", nhưng người ta đã nhanh chóng rời đi rồi.

"Phù~"

Hoàng Xán Xán thở dài một hơi. Cô ấy cũng không nói là đã thích Trần Trứ, chỉ là Trần Trứ ba lần bảy lượt thể hiện sự từ chối giao lưu và tiếp xúc như vậy, khiến chị ngực rung hơi nghi ngờ sức hút cá nhân của mình.

Vừa rồi mình đã nói "xuống sóng rồi", đàn ông bình thường nghe câu này chẳng phải sẽ lập tức đáp lời "có cơ hội cùng ăn tối không?" sao?

Phản ứng của Trần Trứ chỉ có thể cho thấy hai vấn đề, một là anh ta quá ngốc, hoàn toàn không biết cách giao tiếp với con gái.

Nhưng theo biểu hiện của Trần Trứ trong bữa tiệc xã giao lần trước, anh ta còn có thể đối phó với lão làng Vương Hữu Khánh, sao có thể là một kẻ ngốc được.

Còn một cách giải thích khác, đó là anh ta rất ghét mình.

"Đồ đàn ông chó má."

Hoàng Xán Xán nghiến răng chửi một câu, không biết là chửi Trần Trứ, hay là than thở về công việc, một người phụ nữ muốn đứng vững ở đài truyền hình thì khó khăn đến nhường nào!

"Xán Xán~"

Lúc này, một nữ đồng nghiệp đi tới, thấp giọng nói: "Tối nay đài trưởng Tăng có một buổi tiếp đón, bảo em đi cùng chị."

"À..."

Gần cuối năm rồi, Hoàng Xán Xán hầu như ngày nào cũng có tiệc rượu, mà những buổi tiệc này cô ấy đều không thích, bản thân cô và các đồng nghiệp nữ khác chỉ bị coi là bình hoa làm nền.

Những người đàn ông kia đều lấy việc chuốc say cô ấy làm niềm vui, đến mức Hoàng Xán Xán vừa nghĩ đến "rượu" là đã có cảm giác buồn nôn.

"Thật sự không muốn đi."

Hoàng Xán Xán nhỏ giọng than thở.

"Ai mà muốn chứ?"

Nữ đồng nghiệp bất lực nói: "Trừ khi chúng ta như Khổng Tư Di, gả cho một người chồng có tiền có thế, lãnh đạo mới không dám tùy tiện sai bảo chúng ta. Nhưng số cô ấy đúng là tốt, chồng chỉ hơn cô ấy mười bảy tuổi. Đỗ Na của 'Tiếng nói kinh tế', chồng cô ấy hơn cô ấy hai mươi ba tuổi đấy."

Hình như các nữ MC tìm chồng đều hơn mình nhiều tuổi, trong ngành này cũng là chuyện thường tình.

"Khổng Tư Di tốt nghiệp Bắc Đại đấy chứ, hồi đó còn là thủ khoa văn khối của huyện."

Mặc dù Hoàng Xán Xán cũng không muốn thấy Khổng Tư Di vênh váo sau khi tìm được một chỗ dựa vững chắc, nhưng cũng phải thừa nhận người ta thực sự có năng lực, không như mình...

Hoàng Xán Xán cúi đầu nhìn xuống, ngoài hai cục thịt này (ám chỉ vòng một đầy đặn) và một khuôn mặt xinh đẹp, hình như không còn gì đáng giá để khoe khoang nữa.

"Dọn đồ chuẩn bị đi uống đến nôn thôi."

Hoàng Xán Xán thở dài, thực ra tôi cũng muốn tìm một chỗ dựa.

Sau này, mỗi khi mấy ông lãnh đạo đáng ghét lại muốn kéo người đi làm bình hoa, tên Hoàng Xán Xán vừa lóe lên trong đầu, đột nhiên họ sẽ nhớ đến người đàn ông đứng sau mình, và họ lập tức trở nên ngoan ngoãn.

Nếu có thể, chỗ dựa đừng quá lớn tuổi;

Tốt nhất là còn phải đẹp trai một chút;

Tất nhiên, có tiền có quyền là điều hiển nhiên rồi;

Nếu vậy, không cần kết hôn cũng được.

"Nhưng mà đây chỉ là mơ thôi."

Chị ngực rung cảm thấy đâu ra người đàn ông hoàn hảo đến vậy.

...

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ tặng quà ở đài truyền hình một cách suôn sẻ, Trần Trứ trở lại trường học và tiếp tục củng cố mạng lưới quan hệ trong trường.

Đầu tiên, anh cầm hai phong phiếu mua hàng trị giá một nghìn tệ, đến nơi làm việc bán thời gian đầu tiên của mình – Phòng Kế hoạch Phát triển.

Anh lần lượt trao hai phong phiếu mua hàng cho lão trưởng phòng Uông Quý và khoa trưởng Kỳ Chính. Hai người này có đặc điểm là:

Một, là "lão lãnh đạo" của Trần Trứ, đã cung cấp một nền tảng khởi đầu rất tốt cho sự phát triển sự nghiệp của Trần Trứ. Đương nhiên, Trần Trứ trong công việc bán thời gian này cũng rất tận tâm tận lực, nhận được sự khen ngợi nhất trí từ lão Uông và Kỳ Chính.

Hai, xét theo đà phát triển hiện tại của Trần Trứ, cơ bản không cần đến tài nguyên và quyền hạn của họ nữa, vì Trần Trứ đã gây được sự chú ý và coi trọng của lãnh đạo trường.

Lão Uông và Kỳ Chính giống như những người thầy nhập môn trong truyện tiên hiệp, sau khi giúp Trần Trứ củng cố nền tảng thì có thể "nghỉ hưu".

Nhưng hiện thực dù sao cũng không phải vậy, trong truyện thì những "người thầy cấp thấp" này thường sẽ không được nhắc đến nữa, còn trong hiện thực, Trần Trứ vẫn sẽ gửi gắm chút tấm lòng của mình vào mỗi dịp lễ Tết.

Vì vậy, người thông minh xử thế không chỉ nhìn "người khác bây giờ có hữu ích với mình không", đây là một logic rất điển hình của Hứa Duyệt;

Tư duy của Trần Trứ là người khác đã từng giúp đỡ mình, vậy chúng ta nên duy trì mối quan hệ tốt đẹp mãi mãi.

Thế nên, khi Trần Trứ gặp lão Uông và Kỳ Chính, anh ấy nói như sau:

"Uông trưởng phòng, thầy Kỳ, cuối năm rồi em tổng kết lại những điều nhỏ nhặt từ khi khởi nghiệp đến nay, cảm thấy hai vị đã giúp đỡ em rất nhiều. Không chỉ quan tâm đến sự nghiệp của em, mà quan trọng nhất là được ở bên cạnh hai vị, em đã học được rất nhiều đạo lý lớn trong đời."

"Gần đây công ty phát triển khá tốt, ban đầu em định tự mình đi sắm sửa quà Tết cho hai vị, nhưng lại không biết thói quen và sở thích của người nhà hai vị."

"Vừa hay em có một người thân làm việc ở siêu thị Quảng Bách, anh ấy cho gia đình em một ít phiếu mua hàng. Bố mẹ em nói không dùng hết, nên bảo em mang đến cho các thầy cô và lãnh đạo trong trường đã từng giúp đỡ em."

Uông Quý và Kỳ Chính thực tế không giúp đỡ Trần Trứ trong việc khởi nghiệp là mấy, nên Trần Trứ dùng câu "quan tâm đến sự nghiệp" để miêu tả, như vậy vừa không quá giả tạo, vừa thể hiện được sự quan tâm của họ.

Còn việc "người thân làm việc ở siêu thị Quảng Bách, cho một ít phiếu mua hàng" v.v., đó là để tìm một lý do, cố gắng giảm gánh nặng tâm lý cho đối phương khi nhận.

Trưởng phòng Uông và thầy Kỳ ban đầu cũng từ chối, vì tình cảm giữa họ và Trần Trứ khá trong sáng, không hề nghĩ đến việc Trần Trứ sẽ báo đáp.

Mãi sau này, Trần Trứ đặc biệt giải thích rõ rằng số tiền không nhiều, chỉ có 1000 tệ, họ mới vui vẻ nhận lấy.

So với Lương Hạo TuyềnDương Quang, số tiền ít hơn rất nhiều, dù sao Trần Trứ hiện tại có việc cần đài truyền hình giúp đỡ.

Có lẽ không lâu nữa, Lương Hạo TuyềnDương Quang cũng sẽ trở thành "quá khứ" trên con đường trưởng thành của Trần Trứ, nhưng giống như lão trưởng phòng Uông Quý và thầy Kỳ Chính, Trần Trứ sẽ không quên họ.

Rời khỏi Phòng Kế hoạch Phát triển, Trần Trứ lại đến Đoàn trường.

Trong Đoàn trường, những người có liên hệ với Thúc Hồi Khoa Kỹ là Bí thư Hoàng NghịTrịnh Cự. Họ có những đặc điểm gì?

Một, Trịnh Cự thì không cần nói nhiều, là một trong những người chứng kiến Thúc Hồi lớn mạnh từ đầu đến cuối. Về tình cảm cá nhân, anh ấy bây giờ chính là "anh em" của Trần Trứ.

Hai, Bí thư Hoàng Nghị, từng đứng ra bênh vực Trần Trứ trong vụ việc phòng máy cũ.

Mặc dù Bí thư Hoàng có mục đích chính trị riêng, Đoàn trường là "đơn vị hướng dẫn khởi nghiệp" của Thúc Hồi Khoa Kỹ. Thúc Hồi phát triển càng nhanh, càng thể hiện rõ "vai trò hướng dẫn" của Bí thư Hoàng.

Vì vậy, Trần Trứ đã nói với Bí thư Hoàng Nghị như sau:

"Bí thư Hoàng, trước tiên cháu xin báo cáo một tin vui, công ty dự kiến sẽ lên sóng Đài truyền hình Quảng Châu vào tháng 1."

"Có được thành tích và tiến bộ như vậy, không thể tách rời sự chỉ đạo của Bí thư Hoàng."

"Đây là phiếu mua hàng của siêu thị Quảng Bách, có thể không mua được nhiều thứ, nhưng nó đại diện cho một chút tấm lòng của Thúc Hồi Khoa Kỹ và các bạn sinh viên. Trong năm mới, vẫn cần Bí thư Hoàng tiếp tục ủng hộ và chỉ đạo chúng cháu."

Cuộc đối thoại giữa Trần Trứ và Bí thư Hoàng Nghị rõ ràng khách sáo hơn nhiều, vì bình thường hầu như không có qua lại.

Tuy nhiên, Bí thư Hoàng Nghị vẫn nhận lấy, một là lý do của Trần Trứ khá đầy đủ;

Hai là, những người nghiện quyền lực, mức độ tự kiềm chế trong lĩnh vực này tương đối thấp hơn một chút.

Trong thâm tâm họ cảm thấy, trong quá trình theo đuổi tiến bộ, họ đã hy sinh và cống hiến rất nhiều, bây giờ nhận lại một chút cũng là điều bình thường.

Nhưng điều này không liên quan gì đến Trần Trứ nữa, anh ấy lại đưa 1000 tệ phiếu mua hàng còn lại cho Trịnh Cự.

Đối với những người bạn quen biết từ "nghèo khó" như thế này, Trần Trứ tỏ ra thoải mái hơn nhiều. Anh ấy trực tiếp nhét phiếu mua hàng vào lòng Trịnh Cự, cười nói: "Cái này để chị dâu mua đồ Tết, anh đừng từ chối nhé."

"Tại sao phải từ chối?"

Trịnh Cự cũng không khách sáo: "Nhà cậu giàu thế, cậu lại còn giỏi làm ăn như vậy, tôi không nhận thì có lỗi với công sức chạy vặt và viết tài liệu cho Thúc Hồi của tôi."

Trịnh Cự hiện tại vẫn nghĩ gia đình Trần Trứ rất có gia thế, Trần Trứ cũng không giải thích nhiều, vì bản thân anh ấy thực sự đang dần trở thành một "gia thế".

...

Tiếp theo, theo kế hoạch, Trần Trứ sẽ đến thăm Viện trưởng Thư của học viện Lĩnh Nam.

Trần Trứ đã chuẩn bị một phong phiếu mua hàng trị giá mười nghìn tệ, và một phong phiếu trị giá một nghìn tệ.

Viện trưởng Thư không chỉ là người đứng đầu học viện Lĩnh Nam, mà còn là Chủ tịch Hội đồng quản trị của Công ty Quản lý Đầu tư Khởi nghiệp Trung Đại (gọi tắt là Trung Đại Sáng Đầu). Thung lũng Công nghệ chính là khu công nghệ trực thuộc Trung Đại Sáng Đầu.

Giống như Lương Hạo Tuyền, Viện trưởng Thư hiện là đối tượng hợp tác mà Trần Trứ cần trong quá trình phát triển của mình. Hơn nữa, vì thân phận và địa vị của đối phương, nếu dưới 10 nghìn tệ thì không thể nào đưa ra được.

Còn phần 1000 tệ kia, đó là chuẩn bị cho thư ký viện trưởng, tiểu phu nhân Mẫn Vũ Phương.

Viện trưởng Thư bình thường rất bận rộn, ông không chỉ có nhiệm vụ giảng dạy trong trường, dưới trướng còn có các nghiên cứu sinh tiến sĩ, đồng thời còn phụ trách các hoạt động đầu tư của trường, nhiều chuyện nhỏ ông không có thời gian để ý.

Trần Trứ từng làm lãnh đạo, anh biết lãnh đạo cũng là người. Khi tinh lực không đủ, con đường tiếp nhận thông tin sẽ thông qua những người xung quanh.

Lúc này, một chuyện tốt hay xấu, một cấp dưới xuất sắc hay tồi tệ, thực ra chỉ qua hai phiến môi mỏng của người thân cận bên cạnh lãnh đạo là đã định tính rồi.

Nghe có vẻ đáng buồn, thực ra cũng thật sự đáng buồn.

Trần Trứ không có khả năng thay đổi hiện tượng này, nhưng anh biết cách thuận theo thế mà làm.

Trước đây, khi Thúc Hồi Khoa Kỹ vào Thung lũng Công nghệ, Trần Trứ đã lấy danh nghĩa "lấy may" mà tặng Mẫn Vũ Phương một phong bao lì xì 1000 tệ.

Đừng coi thường 1000 tệ này, từ khi Thúc Hồi Khoa Kỹ vào khu đến nay, về vấn đề "tiền thuê nhà, tiền điện nước, phí quản lý", Mẫn Vũ Phương không biết có phải được sự đồng ý của Viện trưởng Thư hay tự ý làm, dù sao cũng chưa bao giờ nhắc đến.

Cần biết rằng Trần Trứ là sinh viên đại học đang khởi nghiệp, anh ấy có các khoản trợ cấp thuê nhà từ Bộ Nguồn nhân lực tỉnh, hơn nữa doanh thu trang web cũng rất tốt, anh ấy hoàn toàn không thiếu số tiền này.

Nhưng nhìn từ một góc độ khác, Trung Đại là một trường 985, ngân sách nhà nước và doanh thu tự tạo hàng năm cũng tính bằng "tỷ", việc xóa bỏ chi phí điện nước thuê nhà của một công ty còn đơn giản hơn uống nước.

Vì vậy, đây là một khoản nợ mập mờ.

Tuy nhiên, nếu Trần Trứ không hiểu chuyện, những khoản nợ này sẽ chồng chất lên từng khoản, từng mục, thậm chí đến hai chữ số thập phân sau dấu phẩy cũng có thể được hiển thị chính xác.

Trần Trứ tìm thấy Mẫn Vũ Phương tại văn phòng ở khu công nghệ. Cách ăn mặc của cô tiểu phu nhân này khác hẳn với các cô gái trẻ.

Du Huyền hay Tống Thời Vi chưa bao giờ mặc kiểu quần áo "tiểu hương phong" (kiểu áo, váy thanh lịch, sang trọng của Chanel), nhưng trên người Mẫn Vũ Phương lại thường thấy, làm nổi bật vẻ đẹp dịu dàng, thanh lịch và tri thức của một phụ nữ hơn 30 tuổi.

"Trần Trứ có việc gì không?"

Mẫn Vũ Phương mỉm cười hỏi.

Ánh mắt Trần Trứ nán lại trên viên kim cương giả trên ngực Mẫn Vũ Phương một lúc, rồi nói: "Không có gì lớn đâu ạ, chỉ là muốn hỏi chị Mẫn, Tết Nguyên đán này, khu công nghệ có đóng cửa không ạ?"

Xem cái góc độ Trần Trứ tiếp cận có phù hợp không, vừa không móc phong bì ra trước, cũng không mù quáng hỏi thăm tung tích Viện trưởng Thư, mà lại trò chuyện với Mẫn Vũ Phương vài câu trước.

Sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ, không chỉ thể hiện trong cuộc sống mà còn trong công sở.

Trần Trứ có thể trực tiếp hỏi Dương Quang về tung tích của Lương Hạo Tuyền, nhưng đối với Mẫn Vũ Phương thì không thể như vậy, phụ nữ luôn thích cách giao tiếp từ nông đến sâu, từ chậm đến nhanh.

Vì vậy, Trần Trứ thông minh chọn một chủ đề ngẫu nhiên để trò chuyện trước.

Mẫn Vũ Phương chớp mắt, trêu chọc nói: "Trần Trứ, cháu không định làm việc vào dịp Tết chứ?"

"Không không ạ."

Trần Trứ lắc đầu nói: "Tuy rằng kỳ nghỉ đông lượng truy cập trang web sẽ sôi động hơn bình thường, vì nhu cầu học thêm tăng lên, nhưng những ngày nghỉ cần nghỉ vẫn phải nghỉ."

"Đúng vậy chứ."

Mẫn Vũ Phương nâng cốc trà lên làm ẩm cổ họng: "Cháu cũng đã vất vả nửa học kỳ rồi, cho người khác nghỉ, cũng tự mình nghỉ ngơi đi chứ."

Phụ nữ tuổi ba mươi bổ sung ba thứ: nước, giấc ngủ và "tính". Thật chẳng sai chút nào, phụ nữ hơn 30 tuổi, mùa đông lúc nào cũng thích ôm một chiếc bình giữ nhiệt trong tay.

Tiếp theo Trần Trứ trò chuyện với Mẫn Vũ Phương về việc ăn Tết thế nào, rồi những phong tục đón Tết thú vị ở các vùng miền khác nhau. Trần Trứ có vốn sống xã hội phong phú đến mức nào, chỉ nói vài câu đã chọc cho cô tiểu phu nhân này cười phá lên.

Lúc này, Trần Trứ như chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi: "Viện trưởng Thư chiều nay có bận không ạ?"

Mẫn Vũ Phương lúc này mới hiểu ra Trần Trứ thực ra là tìm Viện trưởng Thư, chứ không phải chuyên đến để trò chuyện phiếm với mình.

Cô ấy gửi một ánh mắt trách móc không hề tức giận, vuốt tóc nói: "Hình như cũng được, tiết học buổi chiều đã kết thúc rồi, nhưng ông ấy đang họp nhóm với các nghiên cứu sinh tiến sĩ dưới quyền."

Trần Trứ hồi học thạc sĩ thường xuyên họp nhóm, thầy (giáo sư hướng dẫn) cho các nghiên cứu sinh thạc sĩ và tiến sĩ dưới quyền lần lượt phát biểu, báo cáo tiến độ nghiên cứu của mình.

Thời gian này thường không quá dài, có lẽ sinh viên y khoa sẽ trang trọng hơn một chút, các ngành khác thì không phức tạp đến vậy.

Trần Trứ ước tính, bây giờ mình đến tìm ông ấy, cuộc họp nhóm cũng sắp kết thúc rồi.

"Cảm ơn chị Mẫn."

Trần Trứ lúc này mới lấy phong bì phiếu mua hàng từ túi ra, đưa qua và nói: "Chị Mẫn vừa nãy còn than phiền không biết chọn đồ Tết ở siêu thị nào, em giúp chị quyết định rồi đấy."

Nói xong, Trần Trứ bỏ lại phong bì rồi rời đi.

"Cái gì mà giúp tôi quyết định?"

Mẫn Vũ Phương hơi nghi ngờ mở phong bì ra, lúc này mới phát hiện ra đó là phiếu mua hàng siêu thị Quảng Bách trị giá 1000 tệ.

Giáo viên đại học, đặc biệt là giáo viên khối hành chính hậu cần, lương của họ thực ra rất thấp.

Đừng nói đến năm 2007, ngay cả đến năm 2017, lương giáo viên hành chính các trường đại học ở Quảng Châu vẫn chưa đến 6000 tệ, nhưng ổn định thì có.

Có lẽ những người như Mẫn Vũ Phương, dưới sự giúp đỡ của Viện trưởng Thư sẽ không quá thấp, dù sao ông ấy cũng là Chủ tịch Hội đồng quản trị của Trung Đại Sáng Đầu.

Tuy nhiên, có thêm 1000 tệ để mua đồ Tết mà không phải bỏ tiền túi, dù sao cũng là một điều đáng mừng. Thiện cảm của cô ấy đối với Trần Trứ vẫn luôn tăng lên ổn định.

Đây chính là cách Trần Trứ tặng quà cho nữ trợ lý viện trưởng, khác biệt so với vài người trước đó, nhưng lại rất phù hợp.

...

Viện trưởng Thư mở cuộc họp nhóm với các nghiên cứu sinh tiến sĩ dưới quyền, chắc chắn không phải ở Thung lũng Công nghệ, mà rất có thể là ở Tòa nhà MBA của Học viện Lĩnh Nam.

Trần Trứ trở lại trường, quả nhiên gặp bốn nghiên cứu sinh tiến sĩ của ông trong văn phòng Viện trưởng Thư, hai nam hai nữ.

Nói ra cũng khá buồn cười, nghiên cứu sinh tiến sĩ và Trần Trứ có chút "hai thái cực" vậy.

Trần Trứ thuộc dạng người nhìn mặt rất trẻ, thoạt nhìn như một chú cún con tràn đầy năng lượng, nhưng chỉ cần tiếp xúc một chút, sẽ cảm nhận rõ ràng sự điềm tĩnh và trưởng thành vượt xa tuổi tác của anh ấy.

Bốn nghiên cứu sinh tiến sĩ bề ngoài trông khoảng ba mươi tuổi, và do phải ngồi cặm cụi tìm tài liệu và viết báo SCI quanh năm suốt tháng, làn da trông khá già dặn, tinh thần cũng bình thường. Có một sư huynh bị hói đầu nghiêm trọng trông phải ba mươi sáu bảy tuổi.

Nhưng trong ánh mắt của họ, tất cả đều toát lên một sự lương thiện chưa từng trải, kiểu như "chỉ cần dùng chút mánh khóe, họ sẽ nói tuốt tuồn tuột ra ngoài".

Viện trưởng Thư Nguyên đoán Trần Trứ tìm mình có việc, nhưng ông cũng không vội, trước tiên giới thiệu thân phận của Trần Trứ cho các nghiên cứu sinh dưới quyền.

"Thì ra là cậu ấy."

Trần Trứ nổi tiếng trong khoa, nhưng bản thân anh khá kín tiếng, các anh chị nghiên cứu sinh tiến sĩ này bình thường cũng khá bận rộn, nên đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy diện mạo thật của vị tiểu sư đệ này.

Tuy nhiên, tính cách của họ đều khá rụt rè, hay nói cách khác, là do làm nghiên cứu quá nhiều trong "tháp ngà", nên có chút xa cách với xã hội.

Trần Trứ hồi học thạc sĩ thực ra cũng có cái "vẻ suy sụp" này.

Thấy mấy đệ tử đều có biểu hiện như vậy, Thư Nguyên không vui nói: "Các con đừng vì Trần Trứ là sinh viên năm nhất mà có cảm giác ưu việt về học vấn. Các con chỉ tích lũy được chút kiến thức lý thuyết thôi, còn Trần Trứkhởi nghiệp thực sự và đã có thành quả."

"Trời ạ!"

Trần Trứ nghĩ bụng viện trưởng Thư sao lại đẩy mình vào chỗ khó vậy chứ, anh ấy vội vàng khiêm tốn nói: "Đây đều là kết quả của sự tình cờ, công ty có được cục diện như bây giờ đã là mức tốt nhất trong khả năng của em rồi, nhưng muốn phát triển hơn nữa, chắc chắn cần lý thuyết tiên tiến hỗ trợ và chỉ đạo."

"Sư đệ khách sáo quá..."

Nghe Trần Trứ nâng "kiến thức lý thuyết" lên một tầm quan trọng như vậy, bốn vị sư huynh sư tỷ mới nhiệt tình đáp lại.

Nhưng Trần Trứ cũng không để bụng, anh biết các sư huynh sư tỷ không phải là thật sự kiêu ngạo, hay nói đúng hơn là trước mặt Trần Trứ, một sinh viên đại học chính quy của học viện Lĩnh Nam, họ cũng chẳng có vốn liếng gì để kiêu ngạo.

Những người này chỉ tập trung vào đề tài nghiên cứu của mình, đối với những thứ khác có một sự từ chối tự nhiên, nên biểu hiện ra là không thực tế, không hòa mình vào cuộc sống.

Viện trưởng Thư đứng cạnh thở dài và lắc đầu. Nhìn khả năng phản ứng tức thời và khả năng phá vỡ bế tắc hòa nhập môi trường của Trần Trứ, anh ấy không hề ngừng lại một giây nào.

Ngược lại, bốn đệ tử của ông, tuổi trung bình lớn hơn Trần Trứ mười tuổi, nhưng lại cho người ta cảm giác như những đứa trẻ chưa cai sữa cần được chăm sóc.

Hướng nghiên cứu hiện tại đã bắt đầu chệch hướng, chỉ chú trọng kết quả lý thuyết mà không chú trọng thực hành, chỉ nhìn vào hệ số ảnh hưởng của bài báo SCI của bạn, hoàn toàn không xem xét quá trình cụ thể bạn viết bài báo này.

Cứ như vậy, chắc chắn sẽ mất cân bằng (đầu to chân teo).

Bây giờ còn đỡ một chút, "Kinh tế học" bản thân nó cũng không quá cần thực hành, nhưng "Y học" thì sao?

Nếu các trường y trực thuộc các trường 985 hàng đầu cũng quá chú trọng đến paper và nâng cao thứ hạng khoa của mình, từ đó bỏ qua việc rèn luyện năng lực phẫu thuật lâm sàng, đây sẽ là một tai họa.

Viện trưởng Thư vạn lần không ngờ rằng, mười năm sau, nỗi lo của ông đã thành sự thật.

"Trần Trứ, cháu đến làm gì vậy?"

Lúc này, Viện trưởng Thư gạt bỏ ý nghĩ so sánh Trần Trứ và các học trò của mình.

Một mặt thì chẳng có ý nghĩa gì, có những người trời sinh đã rất xuất sắc, nếu không thì tại sao khi mọi người đều tầm thường, anh ta lại có thể trở thành người kiệt xuất ảnh hưởng đến sự phát triển của ngành và thời đại.

Mặt khác, trên danh nghĩa Trần Trứ cũng là học trò của ông, dù sao ông hiện vẫn là giáo viên môn "Kinh tế Chính trị" của năm nhất.

"Cháu đến làm gì ư? Cháu đến tặng quà chứ sao!"

Trần Trứ nghĩ bụng đây là chuyện có thể nói ra sao?

Tặng quà có mấy điểm kiêng kỵ, trong đó lớn nhất là không được lấy ra trước mặt nhiều người.

Nếu bây giờ Trần Trứ vì khoe khoang thực lực công ty mình, trước mặt nhiều anh chị sư huynh sư tỷ như vậy mà rút ra một vạn tệ phiếu mua hàng, Viện trưởng Thư sẽ làm gì?

Nhận rồi, mọi người sẽ nghĩ anh không đủ thanh liêm, hình ảnh và danh tiếng đều mất.

Không nhận, mọi người có thể nghĩ anh không chỉ không liêm khiết, mà còn rất biết giả vờ, chỉ là bây giờ đông người nên không dám nhét vào túi thôi.

Cho nên, nếu bạn tặng quà cho lãnh đạo ở nơi công cộng, lãnh đạo chắc chắn sẽ có cảm giác "cục phân không phải của mình mà cũng dính vào quần" (ám chỉ cảm giác khó chịu, bị oan ức), và sau này để rũ bỏ liên quan, tất cả các công việc liên quan đến bạn chắc chắn sẽ không được thông qua.

"Không có chuyện gì đặc biệt cả."

Trần Trứ nhanh nhẹn đáp: "Chỉ là lâu rồi không báo cáo tư tưởng với Viện trưởng Thư, trong quá trình khởi nghiệp cũng gặp một chút vướng mắc, muốn nhờ Viện trưởng Thư giải đáp. Nếu thời gian không tiện thì lần sau cháu lại đến cũng được."

Thư Nguyên không chỉ là Viện trưởng Học viện Lĩnh Nam, mà còn là Chủ tịch Hội đồng Quản trị của Trung Đại Sáng Đầu. Ông ấy đã trải qua bao nhiêu "chuyện giang hồ ngầm" rồi.

Vừa nghe mấy câu như "báo cáo tư tưởng, thời gian không tiện lần sau lại đến cũng được", trong hệ thống thì những câu này gần như đồng nghĩa với việc muốn tặng quà rồi.

Nhưng Viện trưởng Thư lại không dám chắc, dù sao Trần Trứ dù trưởng thành thì cũng còn quá trẻ. Suy nghĩ một lát, ông nói với bốn sinh viên: "Các con về trước đi, lần sau họp nhóm chuẩn bị PPT cho tốt, đừng có thói quen nói suông!"

Nhìn bóng dáng các nghiên cứu sinh tiến sĩ vâng dạ rời khỏi văn phòng, Trần Trứ thầm cười trong lòng, năm xưa mình cũng sợ thầy (giáo sư hướng dẫn) như thế này.

Và nói về PPT, năm 2024 họp nhóm đã là môn học bắt buộc rồi, không ngờ các nghiên cứu sinh thạc sĩ, tiến sĩ bây giờ mới bắt đầu hình thành thói quen này.

Đợi đến khi trong văn phòng chỉ còn lại hai người, Viện trưởng Thư mới hỏi công ty gặp vấn đề gì.

Trần Trứ nói công ty phát triển quá nhanh, cũng đã tuyển một loạt nhân viên mới, hơn nữa tháng sau sẽ lên TV, ước tính khối lượng công việc lại bùng nổ, hơi khó cân bằng thời gian học và khởi nghiệp.

Đây cũng là "vấn đề vướng mắc" mà Trần Trứ nghĩ ra trong chốc lát, nghe có vẻ rất hợp lý.

"Giáo sư Thiệu không phải đã đồng ý rồi sao, cháu dù không đi học, thầy ấy cũng sẽ không cho cháu trượt môn."

Viện trưởng Thư cười ha hả nói: "Hay là thế này, môn 'Kinh tế Chính trị' chú cũng cho cháu quyền không bị trượt môn, nhưng các giáo sư khác thì chú không có cách nào rồi, cần cháu tự mình cố gắng."

Tuy nhiên, tin tức Thúc Hồi Khoa Kỹ có thể lên sóng truyền hình tháng sau vẫn khiến Viện trưởng Thư thực sự sốc.

Ông biết Trần Trứ kiếm được hơn 100 vạn tệ từ việc chơi cổ phiếu, nhưng không ngờ lại nhanh chóng thông suốt được quan hệ với đài truyền hình như vậy.

Trần Trứ cũng không giấu giếm, nói rằng phó đài trưởng Đài truyền hình Quảng Châu chính là sư huynh của Trung Đại, mặc dù không phải là sinh viên tốt nghiệp học viện Lĩnh Nam, nhưng ông ấy cũng đã dành một sự quan tâm nhất định, nên mới có thể sắp xếp nhanh chóng như vậy.

Trần Trứ không nói tiền quảng cáo có thể được giảm giá hoặc thậm chí hoãn thanh toán, đó là thỏa thuận riêng giữa anh ấy và Lương Hạo Tuyền, hoàn toàn không thể công khai.

Trần Trứ vừa nói, vừa phân tích đặc điểm của Viện trưởng Thư:

Một, là viện trưởng có địa vị cao và quyền lực lớn, đồng thời là người đứng đầu Trung Đại Sáng Đầu – một tổ chức khổng lồ. Mặc dù công ty này không phải của riêng ông, nhưng ông có quyền quyết định và đề xuất nhiều việc;

Hai, ông ấy khá hứng thú với con đường khởi nghiệp của Trần Trứ, đặc biệt là tôn chỉ công ty lấy "dịch vụ" làm nền tảng, Thư Nguyên cảm thấy điều này đã mở ra một hướng tư duy mới cho nghiên cứu học thuật của mình;

Ba, từng lên tiếng giúp đỡ Thúc Hồi trong vụ việc phòng máy cũ. Xét về tầm quan trọng, Viện trưởng Thư hiện tại đã vượt qua Lương Hạo TuyềnDương Quang.

Bốn, nhưng ông ấy cũng là một trong những người thầy của mình, tình thầy trò này cần được thể hiện ra, thậm chí có thể tinh nghịch một chút.

Vì vậy, thái độ tặng quà lần này của Trần Trứ là chân thành nhất, hầu như không có mánh khóe gì, anh nói:

"Viện trưởng Thư, từ khi cháu nhất thời nổi hứng làm ra công ty này, bất kể là vấn đề phòng máy cũ hay địa điểm văn phòng, cháu đều vô cùng biết ơn sự quan tâm của ngài."

"Cháu biết Viện trưởng Thư không có ý muốn báo đáp, chỉ mong cháu có thể đạt được thành tích, lấp đầy khoảng trống về sinh viên đại học của Học viện Lĩnh Nam khởi nghiệp thành công."

"Nhưng cháu không thể không ghi nhớ trong lòng, sau Tết Dương lịch là Tết Nguyên đán rồi, cháu có một ít phiếu mua hàng của siêu thị Quảng Bách, mong Viện trưởng Thư có thể cho cháu một cơ hội thể hiện lòng biết ơn."

"Đương nhiên nếu ngài không cho thì cũng chẳng có ích gì, cháu bỏ xuống quay lưng đi là ngài cũng không đuổi kịp cháu đâu."

Trần Trứ ban đầu nói rất trang trọng, Viện trưởng Thư Nguyên cũng luôn mỉm cười gật đầu, bề ngoài không thể hiện bất kỳ xu hướng nào.

Nhưng thêm câu cuối cùng, Viện trưởng Thư cuối cùng cũng "ha ha ha" cười phá lên.

Đương nhiên, phản ứng của ông cũng là thú vị nhất trong số tất cả những người nhận quà ngày hôm nay. Ông lắc lắc phong bì phiếu mua hàng Trần Trứ đưa tới và hỏi: "Phiếu mua hàng này trị giá bao nhiêu?"

"Mười nghìn."

Trần Trứ thành thật nói.

"Chà, nhiều thế sao?"

Viện trưởng Thư Nguyên lại một lần nữa bị sốc, đương nhiên không phải vì số tiền nhỏ bé một vạn tệ này, mà là sự hào phóng trong cách làm việc của một sinh viên năm nhất vừa khởi nghiệp như Trần Trứ, ẩn sau vẻ ngoài nho nhã lịch sự.

Viện trưởng Thư trầm ngâm suy nghĩ, Trần Trứ cũng không ngắt lời, nhưng trong lòng anh mơ hồ có một linh cảm, có lẽ kết quả sẽ khác so với mấy lần trước.

Quả nhiên, lát sau Viện trưởng Thư nói: "Phiếu mua hàng này tôi nhận, nhưng sử dụng như thế này được không? Trong viện và khu công nghệ bên đó đều có một số nhân viên vệ sinh, bảo vệ, hậu cần. Tôi sẽ dùng phiếu mua hàng đổi thành quà Tết, dưới danh nghĩa công ty Thúc Hồi quyên tặng cho họ, để họ có một cái Tết Nguyên đán 2008 tương đối sung túc."

"Cháu thấy..."

Nói xong, Viện trưởng Thư hỏi Trần Trứ: "Có ổn không?"

Trần Trứ trong lòng thực sự khá bất ngờ, Trần Trứ vẫn luôn tự nhận mình là người làm việc có tầm nhìn lớn, không ngờ Viện trưởng Thư cũng chẳng kém cạnh, còn tặng cả danh tiếng cho Thúc Hồi Khoa Kỹ.

"Cháu nghe theo Viện trưởng Thư ạ."

Trần Trứ nói với một chút kính phục.

...

Khi bước ra khỏi Tòa nhà MBA của học viện Lĩnh Nam, trời đã tối sầm, Trần Trứ cảm thấy cơ thể và đầu ó óc đều hơi mệt mỏi.

"Tặng quà" quả nhiên là một việc rất tốn tâm sức, đặc biệt là Trần Trứ, người cùng lúc tặng cho vài người, và mỗi người lại có cách tặng khác nhau.

Thực ra còn có một số người đã giúp đỡ Trần Trứ, ví dụ như chủ nhiệm khối cấp ba Tào Kinh Quân, chị Chi Chi của "Dương Thành Vãn Báo", nhưng mối quan hệ của những người này lại thân thiết hơn, phiếu mua hàng thực ra có chút xa lạ.

Hiện tại trong văn phòng vẫn còn hai chai Mao Đài và hai cây Trung Hoa (loại thuốc lá), đây là chuẩn bị cho Vương Hữu Khánh của Vạn Đạt. Đối với lão làng bất động sản này, thì không gấp gáp lắm, có thời gian liên hệ anh ta là được.

Tục ngữ nói có công mài sắt có ngày nên kim (ý nói có làm thì có được), đặc biệt là việc tặng quà qua lại này, hiệu quả càng thấy rõ.

Ngày 29, Trần Trứ vừa bảo Tang Hiển Trúc gửi quảng cáo cho Dương Quang.

Dương Quang chiều hôm đó đã trả lời rằng mọi thứ đã được sắp xếp xong, Trần Trứ chỉ cần đợi đến 9 giờ tối ngày 1 tháng 1 năm 2008 là có thể xem quảng cáo này trong "Kịch trường Lôi Đình".

Ngày 30, Trần Trứ lại nhận được điện thoại của cô tiểu phu nhân Mẫn Vũ Phương.

Cô ấy nói Viện trưởng Thư đã thông báo xuống, Thúc Hồi Khoa Kỹ phát triển nhanh chóng, nhân sự cũng tăng lên đáng kể, văn phòng cũ đã không còn đáp ứng được nhu cầu làm việc nữa.

"Không phải là muốn đuổi chúng ta đi chứ."

Trần Trứ biết rõ không thể, vẫn nói đùa.

"Nói linh tinh gì đấy?"

Mẫn Vũ Phương nũng nịu nói: "Viện trưởng Thư chuẩn bị cho các cháu chuyển đến tòa nhà văn phòng khu E. Chỗ đó hơi xa một chút, nhưng có một lợi thế là khu E toàn là văn phòng lớn trên 200 mét vuông, rất phù hợp cho Thúc Hồi bây giờ chuyển vào."

Trần Trứ không ngờ lại có niềm vui bất ngờ này, ước chừng là hôm trước khi trò chuyện phiếm với Viện trưởng Thư, ông ấy đã ghi nhớ một vài lời, giờ thì đã được thực hiện.

"Hơn 200 mét vuông, chậc chậc..."

Trần Trứ nghĩ bụng diện tích này tạm thời là đủ rồi, hơn nữa, Viện trưởng Thư và Mẫn Vũ Phương lại hoàn toàn không nhắc đến chuyện tiền thuê nhà và tiền điện nước.

(Nếu trong công sở mà các bạn không thăng ba cấp, thì đúng là có lỗi với việc đã đọc cuốn sách này.)

đọc3();

Hôm nay xin nghỉ một ngày.

Dạo trước bận quá, cảm giác cứ phải tranh thủ thời gian, hôm nay xin nghỉ một ngày để nghỉ ngơi, sắp xếp lại suy nghĩ.

Với lại đừng tin vào chuyện nhận học trò gì cả, lão Liễu bàn về viết lách đều là miễn phí hoàn toàn, tuyệt đối không bao giờ thêm QQ thêm WeChat để thu tiền.

"Đều trùng sinh rồi ai thi công chức nữa" hôm nay xin nghỉ một ngày.

Đang viết dở, xin đợi lát nữa, nội dung cập nhật xong, xin làm mới lại trang để đọc cập nhật mới nhất!

"Đều trùng sinh rồi ai thi công chức nữa" cập nhật toàn văn, nhớ kỹ địa chỉ trang web: www.deqixs.com

"Đều trùng sinh rồi ai thi công chức nữa" hôm nay xin nghỉ một ngày.

Đang viết dở, xin đợi lát nữa, nội dung cập nhật xong, xin làm mới lại trang để đọc cập nhật mới nhất!

"Đều trùng sinh rồi ai thi công chức nữa" cập nhật toàn văn, nhớ kỹ địa chỉ trang web: www.deqixs.com

đọc3();

Tóm tắt:

Trong chương này, Trần Trứ thăm văn phòng của Lương Hạo Tuyền để tặng quà Tết bằng phiếu mua hàng. Sự kính trọng của Trần Trứ dành cho Lương Hạo Tuyền, người trưởng thành hơn và thành đạt, làm nổi bật cách thức giao tiếp giữa họ. Tiếp theo, Trần Trứ gặp Dương Quang và Hoàng Xán Xán, tạo dựng thêm các mối quan hệ tại đài truyền hình. Cuối cùng, Trần Trứ chuẩn bị tặng quà cho Viện trưởng Thư của học viện Lĩnh Nam, thể hiện lòng biết ơn và sự tôn trọng đối với những người đã giúp đỡ mình trên con đường khởi nghiệp.