Biển trời tĩnh lặng tại đài Vọng Hải, nơi Địa Tạng ngồi chờ đợi. Nhìn lên, ánh mắt thần thánh đong đầy nỗi xót xa khi thấy Khương Vọng đứng thẳng, tựa như một bóng hình kiên định, ngước nhìn lại với sự lãnh đạm.
Cả hai đồng thời vang lên ba tiếng chuông gọi Thế Tôn, như một tín hiệu cho một cuộc chiến tranh tâm lý sắp sửa diễn ra. Khương Vọng dù không có đủ quyền lực để so sánh với thần thánh, nhưng những nỗ lực của hắn qua biết bao nhân vật như Kim thân Địa Tạng, Khương Thuật, Thiên Phi và Trọng Huyền Tuân lại chính là động cơ thúc đẩy hắn tiến lên.
Từ Tịnh Lễ đang chống lại Địa Tạng, đến Doãn Quan đang vạch ra những lời nguyền, hay Tả Hiêu vẫn đang cạnh tranh, tất cả đều làm tăng thêm sức mạnh cho Khương Vọng. Hắn không mơ mộng về lý tưởng vĩ đại, không muốn gắn chặt cuộc đời mình vào một mục tiêu như Địa Tạng; hắn chỉ thận trọng từng bước, không vụt lên như một ánh sao, mà chỉ muốn làm điều trong khả năng của mình, với hy vọng ít nuối tiếc nhất.
Dù Khương Vọng có khao khát đứng lên, không phải vì muốn ba tiếng chuông Thế Tôn, mà vì hắn muốn có được một cơ hội - cơ hội để nắm giữ ba cái chuông ấy, biết đâu từ đó, cuộc chiến tranh tâm lý sẽ thực sự bắt đầu. "Ta cảm thấy rất nhiều ánh mắt đang chờ đợi ta gục ngã," hắn thốt lên, "có vẻ như họ sợ hãi trước những thay đổi mà ta đem lại cho thế giới này."
Địa Tạng lắng nghe và nói: "Khương Vọng, ta nghĩ rằng ngươi không e ngại sự thay đổi. Trở nên tự do như Bạc Già Phạm Lục Nghĩa, người tự tại sẽ không cảm thấy ưu phiền. Nhưng ta lại nghĩ rằng sự tự do của ngươi nên không gây tổn thương cho người khác."
Khương Vọng đáp lại: "Ta không sợ sự thay đổi, nhưng ta e ngại những kẻ núp dưới bóng cải biến để hi sinh người khác." Địa Tạng khẳng định: "Chắc chắn sẽ có hy sinh." "Vậy bắt đầu từ ngươi," Khương Vọng nói.
Tiếng chuông vang lên, nhịp đập của thời gian chậm rãi trôi qua. Địa Tạng nhắm mắt, chờ đợi kết quả. Khương Vọng tách đôi bàn tay lại, hỏi rằng ba chuông gọi cho ai? Giọng nói vang dội từ các nơi cho thấy tên của hắn, được cả Huyền Không Tự, Tu Di Sơn, và nhiều chốn linh thiêng khác nhắc đến. Khương Vọng cùng Địa Tạng đều cảm nhận được lòng người đang chộn rộn.
Ai là người đã cứu Họa Thủy tại Giang Âm bình nguyên? Ai đã mang về thông tin quý báu từ yêu giới? Ai đã phát động "Thái Hư Huyền Chương", đem lại phúc lợi cho người hành đạo? Ai lập ra Triêu Văn Đạo Thiên Cung với nền tảng học thức đồ sộ cho nhân gian? Chỉ một lời sáo rỗng "Chúng sinh bình đẳng" có còn ý nghĩa khi con người trở nên hay quên?
Địa Tạng thở dài: "Họ đã lựa chọn ngươi, không phải ta, để đại diện cho Thế Tôn." "Có lẽ nhân loại quen hay quên, nhưng cũng có người nhớ mãi." Thời gian trôi qua, và cái chân thực cũng như ảo mộng đồng thời hiện hữu. Những kẻ nhận được lòng người, dù phải sống tỏa sáng qua bao nhiêu kiếp không thể nào phai nhòa.
Và khi tiếng chuông Phật vang lên, muôn vàn tín đồ vì hắn đã hy sinh cuộc đời. Khương Vọng nhìn Địa Tạng: "Thế Tôn vĩ đại, không phải là thứ ta có thể sánh bằng. Nhưng không thể để ngài nằm yên suốt cuộc đời." Địa Tạng chấp thuận rằng không ai ép buộc họ, mà người lại muốn buộc họ lựa chọn.
Khi Địa Tạng gập lại những người thắp lên ngọn đèn ý chí, thì ánh mắt hắn cũng hiện lên những nỗi ưu tư. Trong hành động ấy, một trận chiến thật sự đã diễn ra. Đã đến giờ, không còn gì để giấu diếm, dù sự tiếp nối của Thế Tôn vẫn mong manh.
Tình thế trở nên cấp thiết hơn bao giờ hết. Địa Tạng, với hình ảnh của một thần linh bị hủy hoại, vẫn kiên trì chiến đấu trong lòng màn sương mù. Ánh mắt hắn vọng về Hồng Phong Thụ xa xa, nơi có một thân ảnh bao bọc trong ma khí cười cợt. Thời gian dài và ngắn, những lý tưởng không bao giờ dễ đạt được, và nhiều điều đáng thương cứ thế lướt qua.
"Thế gian này có thể tha thứ," Khương Vọng nói, giữ vòng tay đầy quyết đoán, "Ta không phải là người đáng được tha thứ." Như một cơn gió mạnh thổi bay, Địa Tạng xác nhận sự thật tàn khốc ấy.
Trong những khoảnh khắc cam go nhất, những cuộc chiến chồng chất lên nhau, những nỗi đau và hi sinh không thể đến cuối cùng sẽ khắc sâu bản chất của con người. Bởi vì trong cái nhìn của Địa Tạng, khái niệm thực sự của chân lý vẫn hiện diện, dù có đau đớn đến đâu.
Giờ đây, đại thế giới U Minh đứng trước thách thức lớn lao. Trong cuộc chiến tồn sinh, số phận con người và những đấng thần linh sẽ vẫn tìm thấy những con đường riêng giữa những biến động ấy. Như những kiếp người luôn phải tìm tiếng nói cho mình, một thông điệp rõ ràng đã được truyền tải - rằng sự hi sinh luôn có ý nghĩa và sẽ không bao giờ bị lãng quên.
Chương truyện diễn ra tại đài Vọng Hải, nơi Địa Tạng và Khương Vọng đối diện nhau trong một cuộc chiến tâm lý. Khương Vọng, mặc dù không có sức mạnh như Địa Tạng, vẫn quyết tâm tiến lên với khát vọng không để sự thay đổi gây ảnh hưởng tiêu cực đến người khác. Hai nhân vật này tranh luận về sự hy sinh và vai trò của lòng người trong quyết định nhân sinh. Khi cuộc chiến trở nên cấp thiết, họ nhận ra rằng nhân loại không quên đi những hy sinh lớn lao. Cuối cùng, thông điệp về sự hi sinh và ý nghĩa của nó giữa những biến động cuộc đời được khẳng định.
Trong chương này, Khương Vọng đối kháng với Địa Tạng trong một trận chiến quyết liệt giữa nhân loại và Thiên Đạo. Khi Khương Vọng bước vào trạng thái Tiên, hắn điều khiển sức mạnh của Thiên Đạo để chống lại Địa Tạng. Mặc dù gặp nhiều khó khăn, Khương Vọng quyết tâm tìm kiếm sự thật và thông báo về một kỷ nguyên mới cho U Minh, nơi các linh hồn được hồi sinh. Cuối cùng, Địa Tạng thể hiện khát vọng thay đổi thế giới, nhưng cũng nhận ra rằng sức mạnh không phải là điều duy nhất để được tôn kính, mà cần có sự tôn trọng từ tất cả chúng sinh.
Địa TạngKhương VọngTịnh LễDoãn QuanTả HiêuKim thân Địa TạngKhương ThuậtThiên PhiTrọng Huyền Tuân
chuôngThế Tôncuộc chiến tâm lýsự thay đổihy sinhSự hi sinhkhoảnh khắclòng người