Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
Chúc gia bị phán quyết cuối thu chém đầu. Ngày hôm đó, Sơ Tranh đến hiện trường, nhìn người Chúc gia bị kéo lên pháp trường. Ai cũng bẩn thỉu, hình dạng tiều tụy, làm gì còn phong quang như lúc trước nữa. Chúc Đông Phong và Chúc đại nhân quỳ ở phía trước, sau một thời gian tra tấn, hai người này gầy đi rất nhiều.
Chúc Đông Phong mở to đôi mắt đục ngầu, nhìn thấy Sơ Tranh trong đám đông. Đáy mắt hắn ta bộc phát sự hận thù. Hắn từng thảo luận với cha về việc này, và hắn tin chắc rằng cô chính là nguyên nhân. Cô đang báo thù cho Quý gia. Chúc Đông Phong hối hận, lẽ ra phải xử lý cô ngay từ đầu khi cô xuất hiện.
Ánh mắt lãnh đạm của Sơ Tranh va chạm với ánh mắt của Chúc Đông Phong, không vui buồn, bình tĩnh như mặt nước tĩnh lặng. "Giờ Ngọ đến ——" có người hô lên từ phía trên. Sắc mặt Chúc Đông Phong bỗng chốc trở nên hoảng sợ. Hắn không thể chết ở đây...
Khi đao phủ giơ lên, Sơ Tranh quay người rời đi.
Sau khi Chúc gia xảy ra chuyện, Hứa Kiêu Vi bị Tấn An vương đưa rời kinh. Dù cô ở lại, thì ai còn muốn lấy cô? Dù ai không ngại, nhưng ai cũng nhìn mà e ngại trước dáng vẻ hung hãn của Hứa Kiêu Vi trước đây. Bởi vậy, rời kinh thành là lựa chọn thông minh nhất của cô.
Hứa Kiêu Vi phách lối trở về, cuối cùng lại dùng tư thế này để ra khỏi vùng chiến sự, người vui nhất có lẽ là công chúa Thường Hoan. Vị công chúa này không che giấu sự thích thú khi thấy Hứa Kiêu Vi gặp nạn, còn chạy đến chỗ Sơ Tranh nhắc nhở mấy lần.
"Thời gian không còn sớm nữa, ngươi còn không đi?" Sơ Tranh nhắc nhở.
Công chúa Thường Hoan giật mình, lập tức đứng dậy: "Nguy rồi, thái giám chết bầm kia chắc chắn sắp tìm ta gây phiền phức."
Sơ Tranh yếu ớt liếc nhìn nàng, ánh mắt chuyển dần về phía người phía sau công chúa.
Ân Thận nhìn cô công chúa: "Công chúa điện hạ."
Công chúa Thường Hoan mặt cứng đờ, như thể gặp phải chuyện gì đáng sợ. Ân Thận nở một nụ cười nhạt: "Công chúa điện hạ hôm nay ra ngoài kiểu gì, có thể nói cho ta nghe một chút được không?"
Nụ cười của hắn không đạt tới ánh mắt, làm công chúa Thường Hoan cảm thấy sởn gai ốc. Nói cái rắm! Công chúa nhanh chóng xách váy chạy: "Tỷ tỷ, ta về trước."
Ân Thận ra hiệu cho thuộc hạ đuổi theo công chúa Thường Hoan, đưa nàng hồi cung. Công chúa Thường Hoan chạy nhanh, tưởng chừng đã luyện ra công phu, những người phía sau không theo kịp.
"Chuyện của nàng làm xong chưa?" Ân Thận ngồi xuống bên cạnh Sơ Tranh.
"Rồi."
"Chúng ta rời khỏi nơi này đi." Ân Thận quyết định. Đây không phải là nơi tốt đẹp đối với hắn. Hắn muốn cùng Sơ Tranh bắt đầu lại từ đầu, chỉ có hai người họ.
"Hết thảy những thứ này chàng không cần nữa sao?" Sơ Tranh hỏi, "Cứ từ bỏ như vậy thì quá dễ."
Ân Thận mỉm cười, đầu ngón tay nhẹ chạm lên vị trí trái tim Sơ Tranh: "Hết thảy của ta ở đây."
Sơ Tranh trầm ngâm một chút: "Chàng muốn đi đâu?"
"Không biết, đi đến đâu hay đến đó." Ân Thận trả lời. Nơi có nàng chính là nơi ta muốn đến.
Ân Thận muốn bỏ gánh không làm, người đầu tiên nhảy ra phản đối chính là Hoàng đế. Hoàng đế không muốn thả Ân Thận đi, vì không tìm được ai giỏi hơn. Tuy nhiên, Ân Thận đã quyết định ra đi, Hoàng đế giữ lại cũng vô dụng. Hoàng đế lo lắng về tương lai mình không thể vào triều, lại muốn tự bế.
Ân Thận đột ngột rời đi, khiến không chỉ Hoàng đế mà cả những đại thần cũng hoang mang. Họ không biết chuyện gì đang xảy ra, tự hỏi có phải hắn lại muốn nhượng bộ hay không. Sự hoang mang dần dần chuyển thành lo lắng khi họ nhận ra Ân Thận thật sự đã rời đi.
"Ân Thận đi thật rồi?" "Chắc thế..." "Hắn điên rồi?"
Hoàng đế cảm thấy Ân Thận đã thật sự mất trí, chàng rất muốn phái người bắt hắn quay lại.
Đến một năm sau, vào dịp lễ Tết Hà Đăng, không khí ngày hội lan tỏa khắp nơi. Đèn lồng tỏa sáng như ánh trăng, mọi người đổ ra đường phố, đèn đuốc sáng rực. Trong dòng người, một nam nhân cao lớn xách theo tháp đèn bát giác khiến mọi người nán chân lại nhìn.
Khi hắn giơ tay lên, một sợi dây đỏ trên cổ tay hắn lấp lánh trong ánh sáng. Dây đỏ báo hiệu rằng hắn đã có chủ. Các nữ nhân thất vọng rời đi, nhưng mãi trí tò mò về người yêu của hắn vẫn không buông.
Ân Thận nắm đèn, hơi cúi đầu, phòng tránh ánh mắt dò xét. Sơ Tranh bảo hắn chờ ở đây, nhưng không biết đi đâu.
Bất ngờ, pháo hoa nở rộ trên đỉnh đầu, rực rỡ như phồn hoa. "Hôm nay có pháo hoa sao?" "Không có mà..."
Mọi người đổ dồn về một phía, mọi ánh sáng rực rỡ khiến họ ngơ ngác, nhưng không ai để ý đến ánh tối dưới chân thành trì. Không gian như bị tắt lịm, chỉ còn lại những pháo hoa trên trời.
Khi mảnh sáng tối bên dưới thành phố bỗng sáng bừng, ánh sáng từ những hà đăng dần dần xếp thành hình. Ân Thận nhìn đèn với vẻ như đã cảm nhận được tiếng tim đập không đều của mình.
"Thích không?" Ân Thận quay lại, thấy thiếu nữ đứng ở cách đó không xa, ánh hoa nở rộ sáng bừng lên khuôn mặt thanh tú của nàng.
Khóe miệng Ân Thận chậm rãi giương lên: "Thích."
Sơ Tranh tiến lên nắm chặt tay Ân Thận, cùng hắn nhìn xuống phía dưới. Trên đường phố, hình ảnh hà đăng không ngừng biến hóa, diễn ra một màn trưng bày thật đặc sắc.
Một ngày cuối thu, Sơ Tranh chứng kiến sự suy sụp của Chúc gia khi Chúc Đông Phong đối diện với án tử hình. Hứa Kiêu Vi rời khỏi kinh thành để tránh sự trêu chọc, trong khi Công chúa Thường Hoan thể hiện sự thích thú khi thấy cô gặp nạn. Ân Thận quyết định rời bỏ triều đình, gây ra sự hoang mang cho Hoàng đế và các đại thần. Một năm sau, trong lễ Tết Hà Đăng, Ân Thận và Sơ Tranh tìm đến nhau giữa không khí huyền ảo của đèn lồng và pháo hoa, tượng trưng cho mối liên kết bền chặt của họ.
Tình hình trong Chúc phủ trở nên căng thẳng khi Tú Trúc bị tố cáo là dư nghiệt của triều đại trước và các bằng chứng liên quan đến Chúc phủ bị phát hiện. Trong khi Chúc đại nhân và con trai Chúc Đông Phong bị giam giữ, họ không thể hiểu rõ ràng vụ việc. Ân Thận nhận ra rằng tất cả đều có liên quan đến Sơ Tranh, người không muốn lật lại bản án cho Quý gia. Các cáo buộc tiếp theo đẩy họ vào tình thế tuyệt vọng khi Chúc Đông Phong gào gọi Hứa Kiêu Vi, trong khi cô lại muốn tránh xa hắn.