Dịch + Biên: Phong Lăng

Lưu Diệp xác nhận chip hoàn hảo không tổn thất gì, rồi mới thở phào một cái. Nghĩ đến cảnh mình ngày đêm theo dõi Lý Lôi Trì, cuối cùng theo hắn tới Ma Cao, dưới sự giúp đỡ của Dương Minh mới bắt được hắn, kết quả là đồ vật trong tay hắn cũng đã chuyển giao ra ngoài. Loại tâm trạng mất mát này thật sự thấm sâu trong lòng.

Dẫn theo mấy đồng sự ưu tú, kết quả trước mặt Kevin đều không chịu nổi một kích, trực tiếp gãy xương phải nhập viện.

Điều này làm cho Lưu Diệp vừa kinh hãi, vừa thất vọng, thậm chí đã muốn buông bỏ, trở về nước. Dù sao, trong hoàn cảnh hiện tại, không thể đối kháng đã đành, tiếp tục đưa nhiều người xông lên cũng đều là chịu chết.

Chip tất nhiên là quan trọng, nhưng vì nó mà hy sinh quá nhiều sẽ không có ý nghĩa. Cũng không nên lấy lý do chip quan trọng để đổ lỗi. Phải bảo toàn thực lực bên ta mới là trọng yếu.

Sau khi báo cáo cấp trên, Lưu Diệp không nghĩ tới việc họ sẽ rút lui. Thay vào đó, cấp trên lại nói đã phái một cao thủ tới đây. Điều làm Lưu Diệp kinh ngạc chính là, cao thủ này lại chính là Dương Minh, người đã giúp hắn bắt Lý Lôi Trì.

Không ngờ người này lại là vương bài tổ đặc công, tương đương với mình trong tổ công tác bên ngoài, nhưng vị trí lại cao hơn hẳn vì cao thủ tổ đặc công thường làm những nhiệm vụ đặc biệt nguy hiểm, còn tổ công tác bên ngoài chỉ làm những nhiệm vụ tương đối bình thường.

Càng làm cho Lưu Diệp bất ngờ hơn chính là, Dương Minh lại chính là người mà hắn phải phối hợp cùng trên đường thi hành nhiệm vụ tại Vân Nam.

Lúc trước, Lưu Diệp nghe phong phanh rằng, trong chuyến hành trình đi Vân Nam, nhiệm vụ chủ yếu của mình là phối hợp với những người khác. Điều này khiến Lưu Diệp cảm thấy rất buồn bực. Mình chính là vương bài tổ công tác bên ngoài mà, mỗi lần làm nhiệm vụ đều là mình dẫn đội, lấy mình làm trung tâm, vậy mà giờ lại để cho mình đi phối hợp với người khác?

Dù nói thế nào đi nữa, Lưu Diệp cũng biết nhiệm vụ lần này chắc chắn rất nguy hiểm. Hơn nữa, dù có oán khí, cũng phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của cấp trên. Nhưng trong lòng anh ta vẫn cảm thấy không thoải mái. Dù sao, mình cũng là át chủ bài, lại phải đi phối hợp với người khác?

Nhưng lần này, cấp trên phái người phối hợp với hắn xử lý Kevin lại là Dương Minh. Hơn nữa, hai người còn phối hợp để đối phó Kevin khiến hắn không thể không phục.

Dù sao, khi bắt Lý Lôi Trì cũng chính là Dương Minh giúp đỡ, điều này khiến Lưu Diệp rất cảm kích. Nghe nói nhiệm vụ ở Vân Nam cũng cùng Dương Minh thực hiện, trong lòng anh ta cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.

Ít nhất, mình chưa bắt được người, nhưng Dương Minh đã bắt, điều này nói lên Dương Minh lợi hại hơn. Hơn nữa, là vương bài tổ đặc công, chắc chắn so với hắn, một vương bài tổ công tác bên ngoài, lợi hại hơn rất nhiều.

Bất quá, vào thời điểm này, Lưu Diệp đã cực kỳ kính phục Dương Minh. Kevin khó đối phó như vậy, thế mà lại bị Dương Minh giết chết.

Nguyên bản, điều mà Lưu Diệp nghĩ tới chính là, lấy lại đồ vật trong tay Kevin là tốt rồi, chưa tính đến chuyện xử lý Kevin. Bởi vì địch nhân quá mạnh, căn bản không thể tin tưởng hoàn toàn.

Nhưng Dương Minh lại làm được, hơn nữa, còn rất đơn giản. Quá trình thực hiện nhiệm vụ quả thật kỳ quái. Kevin bị Dương Minh trêu đùa, hoàn toàn không phòng bị, rơi vào bẫy, tạo cơ hội để mình bắn trúng.

Dù rằng, Kevin có thể do Lưu Diệp nổ súng bắn chết, nhưng Lưu Diệp lại không cảm thấy có chút cảm giác gì về việc xử lý Kevin. Mình chỉ là bắn một phát, mà ai trong tổ công tác bên ngoài cũng làm được, dù không phải tất cả mọi người đều thiện xạ, nhưng với khoảng cách gần như vậy mà còn không bắn trúng thì đúng là không thể chấp nhận.

Mình chỉ làm theo ý của Dương Minh, hoàn toàn chấp hành mệnh lệnh, do đó, công lao này vốn không phải của mình. Lưu Diệp hiểu rõ điểm này rất rõ.

"Lão đại, trận này xem như xong rồi phải không?"

Lưu Diệp đá đá Kevin trên mặt đất.

"Hư nguồn rồi, còn chơi cái gì nữa?"

Dương Minh cũng không rõ loại trang bị tinh vi này lắm, cứ đưa về sở nghiên cứu rồi tính sau.

Lưu Diệp không biết nói gì, nghe lời Dương Minh nói, dường như không xem Kevin là người, mà là một khối máy móc phế phẩm. Thật vậy, Kevin thật sự là một người máy.

"Đưa hắn lên xe đi, ta tìm người đưa hắn về nước. Chỉ cần làm thủ tục với hải quan trong nước không thành vấn đề, ta đây là OK."

Dương Minh nói.

"Với hải quan trong nước?"

Lưu Diệp im lặng, không biết nói gì. Hắn không nghĩ Dương Minh lại lo lắng về vấn đề này, mà thật ra, hắn lo lắng là làm sao đem thi thể Kevin xuất cảnh. Còn phần đầu bên kia, thì căn bản không cần để ý. Cục điều tra bí ẩn còn có đặc quyền hơn cả quân đội. Chẳng lẽ vì một vấn đề nhỏ của hải quan mà không nhập cảnh được? Dương Minh lo lắng về chuyện này khiến hắn cảm thấy buồn bực. Rốt cuộc, có biết tính chất công việc của mình hay không?

"Đúng vậy, vận chuyển một thi thể mà không tốt thì khó nhập cảnh."

Thật ra, Dương Minh không nghĩ nhiều như vậy. Theo suy nghĩ logic của hắn, là bảo lão Bố Phùng tìm người buôn lậu, chuyển thi thể về nước.

Lưu Diệp nói:

"Lão đại, ta hết cách rồi. Loại chuyện này chỉ cần một cuộc điện thoại là có người tới đón, cần gì qua cửa hải quan."

"Ủa?"

Dương Minh hơi xấu hổ:

"Ta quên mất chuyện thi thể này là để chuyển về sở nghiên cứu của cục. Ta cứ tưởng là do hai người phải mang về."

Lưu Diệp trầm tư, khiêng thi thể Kevin lên xe rồi nói:

"Lão đại, bây giờ chúng ta làm gì?"

"Quay về khách sạn Douglas. Ta gọi điện tìm người vận chuyển Kevin về, hai chúng ta đi con đường bình thường tiến về."

Dương Minh nói.

"Còn con chip? Ngươi phải có con đường đặc thù mới được. Yên tâm đi, để nó cùng thi thể Kevin trở về, ta sẽ tìm người hoàn toàn có thể tin tưởng."

"Vậy để chúng đi cùng nhau đi."

Lưu Diệp do dự một chút, gật đầu, mang chip lên máy bay. Việc này không thể, ai biết có người của "trung tâm" đứng canh ở trạm kiểm soát hay không, đến lúc đó bị phát hiện, dù không sợ đối phương nhưng thân phận cũng bị lộ.

Vì vậy, cách của Dương Minh vẫn là hợp lý hơn. Hiện tại, Lưu Diệp đã có sự tin tưởng tuyệt đối vào Dương Minh. Dương Minh nói gì, hắn cũng tin.

"Được rồi, quyết định vậy đi. Ngươi báo cáo kết quả với cấp trên một chút, sau đó chúng ta chuẩn bị trở về nước. Thời gian dạo chơi bên này đã quá lâu rồi, tôi bắt đầu nhớ nhà rồi."

Dương Minh gật đầu và phân phó.

Tóm tắt:

Lưu Diệp xác nhận chip hoàn hảo nhưng cảm thấy thất vọng vì không thể đối phó với Lý Lôi Trì mà còn chịu tổn thất trước Kevin. Sau khi được Dương Minh hỗ trợ, họ phải phối hợp đối phó với kẻ thù nguy hiểm. Dương Minh thể hiện năng lực vượt trội, khiến Lưu Diệp cảm phục. Cuối cùng, họ quyết định trở về cùng thi thể Kevin và chip, bày tỏ sự tin tưởng lẫn nhau.