Lam Lăng, là Lam Lăng! Dương Minh mở to hai mắt ra, Lam Lăng cùng một người con trai đứng chung một chỗ!

Dương Minh chắc chắn người mình nhìn thấy chính là Lam Lăng, bất quá Lam Lăng đứng cách hắn khá xa, đang cùng người kia làm thủ tục lên máy bay. Nhưng với thị lực của Dương Minh, chỉ cần chú ý đến ai, tất nhiên có thể thấy rõ ràng.

Trong lòng Dương Minh có một cảm giác phức tạp, ngọt bùi cay đắng, rất khó chịu. Nhất thời không nói ra được, không chỉ bởi vì chợt nhìn thấy Lam Lăng mà vui sướng, mà còn là một loại chua xót, đau đớn.

Lam Lăng cùng nam tử kia hình như rất gần gũi. Hai người vừa nói vừa cười, thân thiết trò chuyện với nhau, bộ dáng hết sức thân mật.

Điều này khiến ngực Dương Minh đột nhiên sinh ra cảm giác buồn bực! Tên kia có bộ dạng nam sinh, dùng từ anh tuấn để hình dung có vẻ vẫn còn chưa đủ. Cứ xem hắn như những mỹ nam thường xuyên xuất hiện trong phim Hàn Quốc, thô tục hơn chút thì có thể gọi là một tên tiểu bạch kiểm.

Lam Lăng làm sao lại cùng người như vậy ở chung một chỗ? Theo hiểu biết của Dương Minh về nàng, nàng không thích loại tiểu bạch kiểm có cảm giác búng ra sữa này mới đúng?

Chẳng lẽ tính cách nàng đã thay đổi? Nhưng cũng rất khó nói, đã qua một năm rồi, cảnh còn người mất. Lúc trước Lam Lăng còn nhắn tin cho mình, sau này càng ngày càng ít.

Chẳng lẽ, Lam Lăng đã thay lòng đổi dạ rồi?

Đây là một lý do khiến Dương Minh rất khó tiếp nhận, nhưng sự thật đã rõ trước mắt. Hai người với bộ dáng thân cận, khiến Dương Minh không thể không tin những gì mình nhìn thấy.

Mặc dù nhìn thấy cũng chưa chắc đã là sự thật, nhưng trong lòng Dương Minh vẫn tồn tại cảm giác khó chịu như cũ.

Muốn chạy tới chất vấn nàng, nhưng Dương Minh lại do dự mà dừng bước.

Nếu hiện tại đi chất vấn Lam Lăng, thứ nhất nàng sẽ cảm thấy mình không tín nhiệm nàng, luôn hoài nghi nàng; thứ hai, thật ra Dương Minh không dám đi hỏi. Nếu những gì mình nhìn thấy là sự thật, quả thật rất khó để tiếp nhận!

Lam Lăng, em vẫn là Lam Lăng của anh sao? Dương Minh cảm thấy cả người như sắp hư thoát, hắn không tin Lam Lăng lại thay lòng đổi dạ nhanh như vậy. Dù có một số việc không thể nhìn thấy tận mắt, nhưng trong lòng lại không thể khống chế đừng nghĩ đến nữa.

Sự tình thường là như vậy, không biết thì không sao. Nếu biết rồi, dù không có khả năng, nhưng vẫn cứ nghĩ lung tung. Chỉ sợ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra khiến mình không an tâm.

Dương Minh lắc đầu, muốn đuổi hết những ý nghĩ rối rắm trong đầu, rồi lại không làm được. Cho đến khi thấy Lam Lăng cùng mỹ nam tử kia thông qua kiểm tra lên phi cơ, hắn mới sinh ra cảm giác buồn chán. Chỉ hận mình không quả quyết, không chạy tới hỏi rõ cho đến cùng.

Cho dù nhận lấy kết quả xấu nhất, nhưng so với đau khổ hiện tại thì vẫn còn tốt hơn nhiều, vạn lần!

Lam Lăng phát hiện có người chú ý đến mình nên dừng lại một lát, ngẩng đầu lên nhìn sang. Trong tích tắc, kinh ngạc tột độ, há miệng như muốn hét lên điều gì, nhưng rồi bị mỹ nam tử bên cạnh kéo đi, tiến vào cửa lên phi cơ.

Câu nói của mỹ nam tử kia với Lam Lăng đại khái là "Mau mau một chút, người phía sau chờ lâu rồi." Dương Minh cũng không còn tâm trí để quan sát kỹ, hiện tại trong đầu hắn hoàn toàn trống rỗng, không biết nên làm gì.

Tựa hồ trong khoảnh khắc cuối cùng, Lam Lăng có phát hiện ra mình, giác quan thứ sáu của nàng cũng coi như là một loại dị năng, nên có thể vì mình nhìn chăm chú mà phát hiện ra—chuyện này cũng không quá kỳ quái.

Chỉ là Lam Lăng không có khả năng viễn thị. Cách xa như vậy, có thể nhận ra mình hay không cũng không rõ.

Lam Lăng đã tiến vào lối đi, nhưng nếu Dương Minh muốn đuổi theo, có thể dùng giấy chứng nhận quân đội để đi qua. Nhưng hắn lại không làm thế, vì sâu trong nội tâm vẫn mang theo một tia nghi ngờ và lo lắng. Hắn sợ suy đoán của mình trở thành sự thật.

Dương Minh thở dài, mạnh mẽ bỏ qua những ý nghĩ rối rắm trong đầu, rồi tiến vào cửa lên máy bay. Hắn cũng không nhìn phản ứng của Lam Lăng bên kia; dù có thể dùng dị năng để quan sát, nhưng Dương Minh vẫn muốn đợi gặp lại Lam Lăng rồi hỏi rõ chuyện này.

Việc mình nhìn thấy có thể không phải là sự thật.

Dù vậy, dù đã lên máy bay, tâm trạng của Dương Minh vẫn không tốt lắm. Khoang hạng nhất được ưu tiên, nên hắn lấy vé rồi trực tiếp lên chuyến bay.

-------------------------------------------------------------

Sau khi lên máy bay, Dương Minh ngồi xuống vị trí của mình. Vé phi cơ do Tam Đặc Đốn đặt, hắn chưa từng nghĩ đến việc Lưu Diệp xuống máy bay ở thủ đô, không cùng Dương Minh về Đông Hải. Do đó, đặt trước hai vé nên bên cạnh hắn hiện tại không có ai.

Vì khoang hạng nhất lên trước khoang phổ thông một khoảng thời gian, Dương Minh lại không muốn chuyện Lam Lăng lúc trước ảnh hưởng đến tâm trạng, liền nhắm mắt lại giả vờ ngủ say để điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

Cũng không thể mang vẻ mặt ủ rũ đi về nhà được, phải không?

Không lâu sau, hắn cảm giác được có người ngồi xuống bên cạnh. Dương Minh khẽ nhíu mày, chỗ bên cạnh đã được đặt trước từ trước, nên hẳn là không có ai mới đúng. Tại sao lại có người ngồi xuống?

Ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, có vẻ là của một nữ nhân. Nhưng hiện tại tâm trạng của Dương Minh không tốt lắm, nên không mở mắt cũng không sử dụng dị năng để quan sát.

"Chụt."

-----

Bỗng nhiên, hắn cảm giác trên mặt mình bị một nụ hôn nhẹ. Dương Minh hết sức kinh ngạc. Không thể nào! Người nào mà to gan như vậy? Chẳng lẽ gặp nữ hành khách mê trai sao?

Hắn mở mắt ra, nhưng khi thấy được khuôn mặt quen thuộc đang cười, không ngờ lại là Hoàng Nhạc Nhạc.

"Nhạc Nhạc."

Dương Minh không ngờ tại đây lại gặp được Hoàng Nhạc Nhạc, cảm giác lo lắng trước đó đã phần nào giảm đi, mọi ưu tư trong lòng đều bị xua tan. Dù sao, có Nhạc Nhạc đồng hành trên chuyến đi này, cảm giác cô đơn, tịch mịch cũng vơi đi nhiều phần.

" Dương Minh, anh quả nhiên đi chuyến bay này."

Vẻ mặt Hoàng Nhạc Nhạc đầy vẻ hưng phấn, nói.

"Có ý gì vậy? Em nói như thể đã biết trước anh ở đây rồi ấy?"

Dương Minh kinh ngạc hỏi lại.

"Ân, ca ca của em đã qua chào hỏi lãnh đạo công ty hàng không bên này rồi. Họ xử lý rất tốt với em, chuyến bay đi Đông Hải này em nhờ nhọ chú ý xem có tên của anh không. Nếu có, họ sẽ cho em đi cùng."

Hoàng Nhạc Nhạc đáp.

"Nguyên lai là vậy."

Dương Minh gật đầu, với thân phận của đại ca Hoàng Nhạc Nhạc, e rằng cũng ngồi chung với tổng giám đốc công ty hàng không. Hoàng gia giờ không còn như xưa nữa, việc làm ăn ở Bắc Phi rất phát đạt, đầu tư trong nước cũng "phong sinh thủy khởi".

"Thật vui khi gặp lại anh."

Hoàng Nhạc Nhạc cười rạng rỡ, nét mặt đỏ bừng. Bởi nàng đang mặc trang phục nữ tiếp viên hàng không, khiến Dương Minh cảm nhận được một vẻ đẹp mỹ lệ khác thường.

Tóm tắt:

Dương Minh bất ngờ nhìn thấy Lam Lăng bên cạnh một chàng trai khác trên sân bay, khiến lòng anh đột nhiên dấy lên cảm giác chua xót và đau đớn. Sự thân mật giữa họ làm Dương Minh lo ngại rằng Lam Lăng đã có người mới. Mặc dù rất muốn chạy tới chất vấn nàng nhưng anh lại do dự, sợ rằng sự thật sẽ tàn nhẫn hơn những gì anh tưởng tượng. Sau khi lên máy bay, tâm trí anh vẫn còn nặng nề cho đến khi gặp được Hoàng Nhạc Nhạc, người khiến tâm trạng của anh trở nên vui vẻ hơn.