Dịch + Biên: Phong Lăng
"Ngao --"
Trương Cung Bảo hét thảm một tiếng, ly cà phê nóng bay thẳng vào mặt, trực tiếp làm hắn nhảy dựng lên, kêu cha gọi mẹ, gào khóc ầm ĩ:
"Bỏng chết ta, bỏng chết ta rồi, đcm, ta xxx con mẹ ngươi, ngươi muốn mưu sát à!"
Trương Cung Bảo xuất thân là đại thiếu gia, đã từng chịu qua loại ủy khuất này bao giờ? Bị người hắt cà phê nóng lên mặt, da mặt gần như sắp bị lột ra rồi!
Trương Cung Bảo ôm mặt, hét lớn, khoa tay múa chân, với bộ mặt dữ tợn trừng mắt nhìn Dương Minh:
"Là ngươi cố ý, nhất định là cố ý! Con mẹ nó, ta 'chỉnh' chết ngươi!"
Nói rồi, Trương Cung Bảo bất chấp tất cả, chẳng quản chuyện mình làm sau này có thể bị lãnh đạo công ty trách mắng, một tay nhấc bình cà phê nóng hổi lên, liền hướng Dương Minh dội tới.
Trên mặt Dương Minh thoáng qua một tia trào phúng, cánh tay khẽ giật giật, một mẩu phi châm vô thanh vô tức bay vào cổ tay Trương Cung Bảo. Trương Cung Bảo không kịp phản ứng, vốn định đem bình cà phê nóng dội lên đầu Dương Minh, kết quả còn chưa kịp thì tay đã mất kiểm soát.
Hắn chưa nhấc bình cà phê lên vừa tầm thì khí lực trên tay đã mất hết, nên bình cà phê vừa mới cầm lên đã rơi xuống.
"Xoảng"
Một tiếng, trên người Trương Cung Bảo, từ đũng quần đến chân, đều bị cà phê nóng văng lên!
"A a a"
Tiếng thét thê lương vang lên, Trương Cung Bảo bụm đũng quần, nhảy nhót trên sàn:
"Ta kháo, ta kháo, ta chết rồi, sống không nổi nữa. Ngao. Rát. Rát chết rồi."
Khoang hạng nhất vốn rất yên tĩnh, ai ngờ Trương Cung Bảo lại la hét ầm ĩ, làm các hành khách đang ngủ cũng thức giấc nhao nhao cả lên. Tất cả đều ngẩng đầu nhìn sang, chứng kiến Trương Cung Bảo như tôm tép nhãi nhép nhảy nhảy trên sàn, ai cũng lộ vẻ xem thường. Nhân dịp này còn sôi nổi bàn luận: "Tên khốn này sao có tố chất thấp kém đến như vậy, còn bụm lấy hạ bộ, làm những động tác hạ lưu nữa."
"Mụ mụ, thúc thúc kia đang làm gì đó? Sao cứ vuốt tiểu đệ đệ của mình hoài vậy?"
Một đứa bé cảm thấy kỳ quái liền hỏi mẹ nó.
"Oh! Bé cưng, hắn đang học vũ đạo Michael."
Người mẹ kia liếc Trương Cung Bảo một cái, rồi giải thích cho con.
Hiển nhiên, trong khoang hạng nhất, những tiểu cô nương lớn mật một chút đang cười khúc khích. Động tác của Trương Cung Bảo thật sự rất đáng khinh, giống như D.I.Y (DG: Do it yourself, tưởng tượng một chút đi).
"Bảo vệ, bảo vệ đâu, mau tới đây! Có kẻ 'tập kích' ta!"
Trương Cung Bảo lớn tiếng gọi, hắn nhất định phải làm cho Dương Minh mất mặt.
Lúc này, nhân viên bảo vệ đã nghe tiếng chạy tới. Khoang hạng nhất náo loạn vậy, nếu không nghe thấy chắc chắn là có vấn đề về thính giác. Vừa vào nơi này, thấy Trương Cung Bảo la hét ầm ĩ, cảm thấy có gì đó kỳ quái nên hỏi:
"Ngươi làm sao vậy?"
"Bắt hắn lại cho ta!"
Trương Cung Bảo chỉ vào Dương Minh:
"Tiểu tử này thuộc thành phần nguy hiểm, có thể gây hại cho các hành khách khác! Hắn đổ cà phê lên người tôi, xem này, hắn muốn khiến tôi bỏng chết rồi!"
Trương Cung Bảo nói xong, còn ra vẻ chỉ vào mình, làm như rất ủy khuất.
"Thưa ông, phiền ngài theo chúng tôi một chuyến."
Dù không rõ chuyện xảy ra thế nào, nhưng những nhân viên bảo vệ này thấy Trương Cung Bảo nói như chém đinh chặt sắt, nên trước tiên cứ đưa Dương Minh đi điều tra đã.
"Tiểu Vương, người này là bạn của tôi!"
Hoàng Nhạc Nhạc mới mở miệng, nói chuyện với nhân viên bảo vệ:
"Trương Cung Bảo tự đổ cà phê lên mình rồi vu oan!"
"Cái này—"
Nhân viên bảo vệ Tiểu Vương không ngờ người trong lời Trương Cung Bảo lại là bạn của Hoàng Nhạc Nhạc! Lúc này hắn mới chú ý, nguyên lai người đó không chỉ có một mình, còn có cả Hoàng Nhạc Nhạc!
Chuyện này cũng khá khó xử, Tiểu Vương biết rõ Trương Cung Bảo theo đuổi Hoàng Nhạc Nhạc. Hiện tại, Hoàng Nhạc Nhạc lại cùng một người đàn ông khác ngồi chung, sao có thể không khiến Trương Cung Bảo nghĩ cách phủ phiếm người khác? Dễ hiểu thôi, rõ ràng là hắn cố ý gây chuyện.
Loại chuyện này, Tiểu Vương thật sự không muốn tham gia, nhưng đã đến đây rồi thì không thể mặc kệ được. Đây là vấn đề an ninh trên máy bay, nếu bỏ mặc thì làm sao giải thích với cơ trưởng đây?
"Nhạc Nhạc, tôi sẽ điều tra rõ ràng. Chắc chắn sẽ không kết tội oan cho hắn."
Tiểu Vương cam đoan với Hoàng Nhạc Nhạc.
"Không cần, khoang này có nhiều người chứng kiến rồi. Anh có thể hỏi họ xem, vừa rồi Dương Minh có đụng chạm Trương Cung Bảo hay không, hoặc chính hắn tự đổ cà phê lên người mình."
Hoàng Nhạc Nhạc nói.
Tiểu Vương nghe vậy liền cảm thấy đúng, nhiều người chứng kiến như vậy, chỉ cần hỏi một câu là xong rồi. Mình có thể tin tưởng người ngoài chứ? Dù kết quả thế nào thì cũng không đắc tội hai bên, còn có lời giải thích với cơ trưởng.
Nghĩ vậy, Tiểu Vương vội chạy tới chỗ một hành khách cách đó không xa:
"Vị phu nhân này, xin hỏi bà có chứng kiến chuyện vừa rồi không?"
Người này chính là mẹ của đứa bé vừa rồi, trong lòng vẫn còn hận Trương Cung Bảo dạy hư con mình, làm sao có thể cảm tình với ông ta.
"Tất nhiên rồi!"
Bà ta vừa chỉ vừa nói:
"Vừa rồi, hắn đưa cà phê cho người này, sau đó máy bay bị rung lắc một chút, hắn vô tình làm cà phê văng vào mặt mình. Hắn giận dữ, rồi vu oan cho ông ấy. Không chỉ mắng chửi, còn bụm bụm đũng quần trước mặt mọi người, lại còn làm vài hành động hạ lưu nữa, đáng khinh."
Tiểu Vương đổ mồ hôi hột—Không thể nào! Trương Cung Bảo còn ngang nhiên đùa giỡn à? Liếc nhìn Trương Cung Bảo một cái, thấy hắn mặt đỏ gay, còn chỉ vào bà ta quát:
"Ngươi nói bậy! Rõ ràng là ta dùng cà phê dội hắn, nhưng hắn lại khoát tay, đổ tách cà phê lại mặt ta, làm sao lại nói 'ta không cẩn thận'?"
"Nga."
Hành khách trong máy bay nghe xong câu chuyện của Trương Cung Bảo cũng sững sờ, rồi cười thành tiếng:
"Ha ha ha ha..."
Dương Minh nhìn về phía Tiểu Vương, nói:
"Người này cũng đã thừa nhận rồi, hắn muốn đổ cà phê vào tôi, kết quả là tự mình gây họa."
"Xin lỗi thưa ông, thực sự không phải vậy!"
Tiểu Vương nghe xong, thấy Trương Cung Bảo đã thừa nhận, thì biết chuyện đã rõ. Không cần phải tiếp tục điều tra nữa. Trương Cung Bảo rõ ràng muốn hại người, nếu cứ để kéo dài, e rằng sẽ bị trục xuất. Thật là rắc rối quá rồi!
"Không phải, tôi nói sai rồi, tôi không có đổ hắn. Chính là lúc máy bay rung lắc, tôi không giữ vững, vô tình làm cà phê văng vào hắn, không phải cố ý."
Trương Cung Bảo vội vàng giải thích, biết mình đã nói sai.
"Ha ha ha ha..."
Các hành khách trên máy bay lại cười rộ lên:
"Cái này không phải, là tôi không đứng vững!"
Trương Cung Bảo sắc mặt thoáng chốc đỏ bừng—Chết mịa, lời giải thích vừa rồi chẳng phải giống hệt bà già kia sao? Chính mình vừa mới nói bà ta nói bậy, thảm rồi mất.
"Thưa ông, xin lỗi, làm phiền rồi. Chuyện này, chúng tôi nhất định xử lý nghiêm túc!"
Tiểu Vương không còn quan tâm đến Trương Cung Bảo nữa, cẩn thận xin lỗi Dương Minh.
"Nga, các ngươi xử lý đi?"
Dương Minh ảm đạm cười:
"Cái này, e là không xong đâu, chuyện còn chưa kết thúc đâu!"
Trương Cung Bảo bị Dương Minh hắt cà phê nóng lên mặt, dẫn đến một loạt sự cố hài hước trên máy bay. Sau khi cố gắng vu oan cho Dương Minh, hắn càng rơi vào tình huống khó xử khi bị hành khách khác làm chứng. Dương Minh không chỉ được minh oan mà còn khiến Trương Cung Bảo trở thành trò cười cho mọi người. Dù đảm bảo an ninh do nhân viên bảo vệ, Trương Cung Bảo vẫn cố gắng kháng cự nhưng không thành công.