Dịch + Biên: Phong Lăng
"A"
Tiểu Vương sửng sốt, không hiểu Dương Minh nói lời này có ý gì:
"Tiên sinh, ngài còn có yêu cầu gì sao?"
"Yêu cầu thì cũng không có."
Dương Minh nói:
"Chỉ là ta muốn hỏi: trên máy bay có điện thoại vệ tinh không?"
"Có, tiên sinh..."
Tiểu Vương gật gật đầu, không rõ Dương Minh muốn làm gì, sao đột nhiên lại hỏi về điện thoại vệ tinh.
"Như vậy đi, ngươi dẫn ta đến chỗ điện thoại, ta cần dùng một chút, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."
Dương Minh vừa nói xong, liền cởi dây an toàn, đứng lên.
"Cái này... được."
Tiểu Vương liếc nhìn Trương Cung Bảo một cái, ý bảo hắn còn không mau biến đi, rồi dẫn Dương Minh đến chỗ điện thoại.
Trương Cung Bảo oán hận liếc mắt, trừng Dương Minh một cái, trong miệng thở dài:
"Con mẹ nó, coi như tiểu tử ngươi gặp may, nhưng cứ chờ đó, còn chưa xong đâu. Khi tới Đông Hải, xem ngươi làm sao thoát khỏi sân bay!"
Là một đại thiếu gia quần là áo lụa, ở Đông Hải, Trương Cung Bảo cũng quen biết không ít thành phần lưu manh, xã hội đen. Cái hắn muốn chính là lập tức tập hợp những tên này đến chặn trước cửa sân bay, không cho Dương Minh thoát thân.
"Phải không?"
Dương Minh nghe vậy, thản nhiên cười, trên mặt lộ vẻ khinh thường và đùa cợt:
"Để ta xem trong hai chúng ta, ai không ra khỏi sân bay!"
"Hắc!"
Trương Cung Bảo nghe vậy, càng thêm hưng phấn:
"Được, vậy để xem! Không sợ ta nói cho ngươi biết, người của ta thiếu gì ngoài sân bay! Người của ta có thể vào, còn ngươi thì sao? Dượng ta chính là phó tổng sân bay Đông Hải, ha ha ha... Thế nào? Sợ vỡ mật rồi chứ?"
"Nga? Hi vọng đừng để dượng ngươi bị liên lụy."
Dương Minh gật đầu với hắn, rồi theo Tiểu Vương gọi điện thoại.
"Ra vẻ, cho ngươi ra vẻ, rồi xem xem!"
Trương Cung Bảo thấy Dương Minh bình tĩnh như vậy, tức giận trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Đợi lát nữa hắn nói chuyện điện thoại xong, ta sẽ liên lạc với dượng.
---
Tiên sinh, ngài không cần chấp nhặt với tên tiểu tử đó. Tiểu tử này ỷ vào nhà mình có chút quan hệ nên lên mặt, ngang ngược và càn rỡ.
Tiểu Vương cảm thấy nhục nhã nên giải thích với Dương Minh, nhưng không ngờ Trương Cung Bảo lúc này đã còng muốn uy hiếp Dương Minh.
---
Vậy sao?
Dương Minh hừ lạnh một tiếng, lấy ra một tờ chứng nhận đưa cho Tiểu Vương:
"Đây là văn kiện chứng nhận của ta, ta vừa mới hoàn thành nhiệm vụ, đang trên đường trở về. Bây giờ ta hoài nghi người này là gián điệp nước ngoài, có ý đồ gây bất lợi cho ta, nên lát nữa các ngươi khống chế hắn lại. Ta sẽ gọi điện thoại cho người ở sân bay, bảo họ chờ mang hắn đi!"
Tiểu Vương tiếp nhận văn kiện của Dương Minh, xem xong liền biến sắc. Đây là giấy chứng nhận của quân đội. Dù Tiểu Vương không quen thuộc lắm với bên quân đội, nhưng nếu Dương Minh nói hắn vừa hoàn thành nhiệm vụ trở về, chắc chắn thuộc ngành đặc biệt.
Như vậy, Trương Cung Bảo hôm nay đúng là đã sai lầm rồi, làm chuyện váng đầu!
"Hảo, tôi sẽ phối hợp. Tuy nhiên, chúng tôi chỉ có thể khống chế đến khi máy bay hạ cánh, còn sau đó thì không còn cách nào."
Tiểu Vương là người biết điều, tuy không hoàn toàn tin rằng Trương Cung Bảo là gián điệp gì đó, nhưng chuyện 'tập kích' Dương Minh rõ ràng là không thể thoát khỏi. Dương Minh có mặc dù cũng có chút tư tâm, nhưng không còn cách khác.
Tất cả là do Trương Cung Bảo gây ra, thì phải chịu tội thôi. Không liên quan gì đến người khác.
"Vậy là được rồi."
Dương Minh gật gật đầu, rồi bắt đầu gọi điện thoại, kể lại chuyện xảy ra trên máy bay cho Hạ Băng Bạc, để hắn gọi người đến đưa Trương Cung Bảo đi.
Dương Minh không muốn làm trò thêm, chỉ đơn giản kể lại chuyện phát sinh.
Thật ra, Dương Minh cũng không muốn cáo buộc hắn tội danh thật sự, chỉ muốn giáo huấn một chút thôi, giữ hắn vài ngày để chừa tật hung hăng càn rỡ, không gây rối nữa.
Hạ Băng Bạc cũng đã nhận ra điểm này, biết Dương Minh không thực sự muốn bắt tội, mà là muốn giáo huấn Trương Cung Bảo cho hắn một bài học, để hắn ăn đau khổ vài ngày là đủ.
Tiểu Vương thầm thở dài, đành chịu không thể làm gì hơn với tên ngu ngốc Trương Cung Bảo này, hắn cứ hăng hái thề thốt sẽ khiến Dương Minh không thoát khỏi sân bay, hô to, gọi nhỏ, kéo cánh anh em đến..., nhưng người của bên quân đội, muốn ra vào sân bay còn là chuyện khó sao?
Thôi thì cứ để tên ngu dốt đó tự cầu phúc vậy. Dương Minh rộng lượng, chỉ muốn dạy cho hắn một bài học, còn hắn lại nghĩ mình sáng suốt hơn. Kết quả như vậy là điều đương nhiên. Đom đóm nhỏ mà đòi so sánh với trăng rằm.
---
Khi Dương Minh trở lại chỗ ngồi thì Trương Cung Bảo đã rời đi, nhưng hắn cũng không có tâm trạng rảnh rỗi để đi tìm. Máy bay còn đang bay trên trời, tên khốn đó chạy thoát sao đây?
"Anh Dương, không có chuyện gì chứ?"
Hoàng Nhạc Nhạc hỏi.
"Không có, chỉ là tên Trương Cung Bảo kia có thể sẽ tới chỗ khác chờ sẵn." Dương Minh cười:
"Hi vọng tiểu tử hắn có thể rút ra bài học, sau này đàng hoàng một chút."
Hoàng Nhạc Nhạc thở dài:
"Nếu vậy thì em xin từ chức luôn đi."
"Không đến mức phải từ chức, em thích công việc này cứ làm đi. Chắc sau chuyện này, Trương Cung Bảo sẽ không quấy rối em nữa đâu!"
---
Máy bay chậm rãi đáp xuống sân bay quốc tế Đông Hải. Dương Minh và Hoàng Nhạc Nhạc ngồi cùng nhau suốt chuyến bay, không ai quấy rầy. Tuy nhiên, cơ phó đã tiến đến giải thích cho Dương Minh về chuyện Trương Cung Bảo, hy vọng hắn có thể độ lượng, xin đừng giận lây sang người khác.
Thấy Hoàng Nhạc Nhạc và Dương Minh đi lại nói chuyện vui vẻ, cơ phó trưởng cũng yên tâm hơn nhiều. Dương Minh chắc chắn sẽ không làm quá.
Buổi tối, Dương Minh không về Tùng Giang ngay mà ở lại Đông Hải cùng Hoàng Nhạc Nhạc. Đông Hải có khách sạn Douglas, nhưng đã thành của Dương Minh, đổi thành khách sạn quốc tế Tùng Giang.
Nhân viên phục vụ ở đây không nhận ra Dương Minh, nhưng hắn và Hoàng Nhạc Nhạc cũng không muốn gây chú ý nên âm thầm thuê một phòng riêng.
Sáng hôm sau, Hoàng Nhạc Nhạc phải đến sân bay, còn Dương Minh thì trở về Tùng Giang. Với Trương Cung Bảo, khả năng chỉ vài ngày điều tra rồi thả ra, vì Dương Minh cũng không phải loại lợi dụng việc công để trả thù cá nhân.
Dương Minh thong thả trở về Tùng Giang, chuyện Lam Lăng cũng tạm gác lại. Dù sao, sắp đi Vân Nam rồi, đợi Hữu trưởng lão xử lý xong mọi chuyện, chắc chắn sẽ gặp lại Lam Lăng.
---
"Mộng Nghiên, anh đã về Tùng Giang rồi."
Dương Minh gọi điện cho Trần Mộng Nghiên.
Dù nàng đang học, thấy Dương Minh gọi, lập tức đứng lên xin phép ra ngoài:
"Anh Dương Minh, anh đang ở đâu?"
"Anh đang trên đường về nhà."
"Ừ, hay là anh đến trường đi, trưa rồi hai đứa mình ăn cơm cùng nhau."
Trần Mộng Nghiên ngẫm nghĩ rồi hỏi:
"OK! Anh đến trường đón em."
Trên chuyến bay, Dương Minh bất ngờ hỏi về điện thoại vệ tinh. Tiểu Vương dẫn Dương Minh đến nơi sử dụng điện thoại, trong khi Trương Cung Bảo cố gắng gây rắc rối cho Dương Minh. Dương Minh khẳng định mình thuộc ngành quân đội và nghi ngờ Trương Cung Bảo là gián điệp. Tiểu Vương đồng ý hỗ trợ Dương Minh và ông gọi điện cho Hạ Băng Bạc để thu xếp đưa Trương Cung Bảo đi. Sau khi hạ cánh, Dương Minh tiếp tục cuộc sống bình thường mà không bận tâm đến chuyện đã xảy ra.