Một giờ sáng, trên chuyến tàu điện ngầm đêm khuya đông nghẹt người, Trương Vũ mệt mỏi trở về phòng trọ sau ca làm bảo vệ. Khoản nợ mười lăm nghìn tệ sắp đến hạn như một tảng đá đè nặng lên tâm trí cậu. Nghĩ đến hợp đồng của trường, một tia hy vọng le lói. Nhưng cậu biết, mọi thứ đều phụ thuộc vào thực lực. Về đến nhà, cậu uống viên thuốc thần kinh rồi khoanh chân trên giường, bắt đầu vận hành "Chu Thiên Khí Pháp", cảm nhận từng luồng linh khí mỏng manh thẩm thấu vào cơ thể.
Sáng hôm sau, Trương Vũ vừa bước vào lớp đã cảm thấy có gì đó khác lạ. Chu Thiên Dực, cậu bạn cùng bàn, vỗ vai cậu thì thầm: "Tin đồn cậu được Kim Đan Chân Nhân nhận làm đồ đệ lan khắp lớp rồi!" Trương Vũ chỉ cười thầm, mặc kệ lời đồn đại. Nhưng cậu chưa kịp hít thở được mấy hơi linh khí thì một bóng người sừng sững xuất hiện ngoài cửa. Cả lớp học lập tức im phăng phắc, vô số học sinh run rẩy khi thấy giáo viên chủ nhiệm Tô Hải Phong đi qua. Ánh mắt sắc như dao của ông ta quét qua lớp học rồi dừng lại ở chỗ Trương Vũ. "Trương Vũ, ra đây theo tôi."
Trong văn phòng, Tô Hải Phong mỉm cười lạnh lùng, chìa ra một bản hợp đồng. "Nhà trường quyết định cung cấp cho cậu một số sự giúp đỡ." Trương Vũ lướt nhanh qua các điều khoản: mười nghìn tệ trợ cấp hàng tháng, nhưng thực chất là một khoản vay, đổi lại cậu phải bán mình làm việc mười năm cho tập đoàn giáo dục của trường sau khi tốt nghiệp. Trương Vũ cau mày, đặt thẳng bản hợp đồng xuống bàn. "Thưa thầy, đãi ngộ này quá thấp." Tô Hải Phong thu lại hợp đồng, ánh mắt đầy vẻ thách thức. "Hợp đồng có bốn cấp độ, Giáp, Ất, Bính, Đinh. Cậu không hài lòng với cấp Đinh thì hãy dùng thành tích trong kỳ thi tháng tới để nói chuyện."
Lời thách thức như một mồi lửa đốt cháy ý chí của Trương Vũ. Trở lại lớp, cậu lập tức nhắm mắt, toàn lực thổ nạp linh khí. Cậu cày cuốc như điên, mặc cho cơ thể mệt mỏi rã rời, mặc cho hệ thống trong đầu liên tục thúc ép. Ở một góc lớp, Triệu Thiên Hành nhẹ nhõm đọc tin nhắn trên điện thoại, không cần phải theo dõi Trương Vũ nữa. Nhưng khi ngẩng lên, hắn kinh ngạc nhìn thấy Trương Vũ vẫn đang kiên trì tu luyện không ngừng nghỉ, ngay cả giờ giải lao. Đến giờ ăn trưa, Trương Vũ chỉ vội vã nuốt hai miếng cơm rồi lao ra khỏi nhà ăn, tiết kiệm từng giây để tu luyện. Sự điên cuồng của cậu đã tạo ra một làn sóng học tập mãnh liệt. Tô Hải Phong hài lòng quan sát bầu không khí trong lớp, thầm nghĩ chiêu khích tướng của mình đã có hiệu quả.
Cuối cùng, sự nỗ lực của Trương Vũ đã được đền đáp. Cậu nhận được phần thưởng một giờ sử dụng Thiên Linh Căn miễn phí trong tĩnh thất của trường. Khi cậu vội vã đi đến đó, Triệu Thiên Hành bỗng đuổi theo, hăng hái nói: "Cậu đi thuê Thiên Linh Căn à? Có cần tôi giới thiệu các loại linh căn của trường chúng ta không?"
(Hết phần 12)