"Trong trường ta, để tăng pháp lực nhanh nhất, chắc hẳn phải là khí hải linh căn," Triệu Thiên Hành giải thích, "Nó được mệnh danh là Vua Xuyên Tường, có thể thu nạp linh cơ trên phạm vi cực lớn, xuyên qua cả tường vách, thậm chí là lòng đất." Nghe đến đây, trong lòng Trương Vũ đã có quyết định. Hắn cần sức mạnh, và khí hải linh căn chính là con đường ngắn nhất.
Tại văn phòng cho thuê, Trương Vũ phớt lờ lời chào mời nhiệt tình của nữ quản lý Nguỵ Hân. Hắn chỉ chăm chú vào cuốn sổ giới thiệu, xác nhận những gì Triệu Thiên Hành nói là đúng. "Tôi muốn thuê khí hải linh căn," hắn nói thẳng, giọng không chút do dự. Sau khi quẹt thẻ học sinh, Nguỵ Hân mang ra một chiếc hộp ngọc tinh xảo. "Tịnh thất số hai, thời gian một giờ. Quá một phút tính thêm một tiếng."
Bên trong tịnh thất yên tĩnh, Trương Vũ ngồi xếp bằng, cẩn thận mở hộp ngọc. Một tinh thể trong suốt, lơ lửng giữa những làn khói xanh lam nhàn nhạt, tỏa ra ánh sáng huyền ảo, lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của hắn. Đây chính là khí hải linh căn. Không lãng phí một giây, hắn đưa linh căn lên miệng nuốt chửng. Một luồng khí lạnh buốt như băng tức thì chạy dọc cơ thể, chìm sâu vào đan điền, cắm rễ và nảy mầm.
Trương Vũ lập tức vận chuyển Chu Thiên Thải Khí Pháp. Rầm! Linh cơ từ bốn phương tám hướng điên cuồng ùa tới, như một dòng sông lớn cuồn cuộn đổ vào cơ thể hắn. Tốc độ nhanh gấp ba, gấp năm, rồi mười lần so với bình thường! Hắn cảm nhận được một cảm giác khoái lạc chưa từng có khi pháp lực tăng vọt. Một giờ ngắn ngủi trôi qua, pháp lực của hắn đã tăng từ 9.4 lên 9.5, thành quả bằng nửa ngày khổ tu. Khi trả lại linh căn, hắn không khỏi hỏi: "Cái này... bán bao nhiêu tiền?" Nguỵ Hân mỉm cười: "Sáu mươi triệu." Con số khổng lồ khiến Trương Vũ chết lặng, nhưng cũng khắc sâu một mục tiêu vào tâm trí hắn: một ngày nào đó, hắn phải sở hữu nó.
Bốn ngày sau, trong tiết Pháp lực, màn hình lớn hiển thị bảng xếp hạng toàn khối. Hạng tám, Trương Vũ, pháp lực 10.5. Hắn đã nhảy vọt từ hạng mười sáu. Trên bục giảng, cô Nghiêm không tiếc lời khen ngợi: "Cô đặc biệt biểu dương bạn Trương Vũ! Một bước nhảy vọt về chất, thật quá xuất sắc!" Ánh mắt của Bạch Chân Chân, hạng nhất, và Tiền Thâm, hạng nhì, đều đổ dồn về phía Trương Vũ, người lại vừa tranh thủ nhắm mắt thổ nạp. Một áp lực vô hình bao trùm lấy họ. "Đồ súc sinh!" Bạch Chân Chân thầm rủa trong lòng, rồi cũng đau khổ nhắm mắt lại, quyết không để bị bỏ lại phía sau. Tiền Thâm cũng nghiến răng, buộc mình phải lao vào cuộc đua "cày cuốc" điên cuồng này.
Nhưng Trương Vũ biết, chỉ pháp lực thôi là chưa đủ. Hắn bắt đầu chuyển hướng sang luyện thể. Trong phòng tập, tiếng xương khớp "lách tách" vang lên không ngớt. Mồ hôi thấm đẫm sàn nhà, cơ bắp toàn thân đau nhức như bị xé rách, nhưng hắn không dám dừng lại. Chu Thiên Thải Khí Pháp cấp cao giờ đây không chỉ giúp hắn tu luyện mà còn âm thầm tưới nhuần những huyết nhục bị tổn thương, đẩy nhanh tốc độ phục hồi, cho phép hắn ép cơ thể đến giới hạn rồi lại vượt qua giới hạn. Để bù đắp cho sự tiêu hao khủng khiếp, bữa trưa của hắn tại căng tin là một thùng cơm và thức ăn khổng lồ. Hắn ăn ngấu nghiến, nhai nát cả xương gà, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của bạn bè. Ở một góc khác, Tô Hải Phong khó chịu nhìn cảnh tượng đó, thầm nghĩ phải đề xuất hiệu trưởng lắp camera để phạt những kẻ ăn quá mười phút.
Ngày qua ngày, Trương Vũ chìm trong vòng lặp tra tấn của việc luyện thể đến kiệt sức rồi lại bị ép thổ nạp đến cạn kiệt tinh thần. Cứ như vậy, chín ngày địa ngục trôi qua, kỳ thi tháng cuối cùng cũng đã đến.
(Hết phần 13)