Bốn giờ sáng, trong một tòa nhà bỏ hoang, Trương Vũ thở hắt ra, tung cú đấm cuối cùng. Ngay khoảnh khắc ấy, một cảm giác đột phá lan tỏa khắp cơ thể. Xương khớp kêu lên răng rắc, huyết nhục co giãn, toàn bộ cơ thể như được đúc lại, trở nên cân bằng và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Kiện Thể Ba Mươi Sáu Thức đã đạt đến cực hạn. Cậu khẽ mỉm cười, ngồi xuống khoanh chân, vừa thổ nạp để ổn định sức mạnh mới, vừa nghỉ ngơi sau một đêm khổ luyện, chuẩn bị cho kỳ thi tháng cam go trước mắt.
Tại căng tin trường Tùng Dương, không khí căng thẳng chẳng kém. “Lại tăng giá nữa sao?” Bạch Chân Chân đập bàn, bức xúc nhìn bảng thông báo. Trương Vũ và Chu Thiên Dực ngồi cạnh cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Gánh nặng tu tiên ngày một đè nặng. Lén nhìn số dư tài khoản chỉ còn vỏn vẹn sáu ngàn tệ, Trương Vũ thầm lo lắng. Chi phí luyện thể, ăn uống, nợ nần… tất cả đều trông chờ vào kết quả kỳ thi này. Ngay cả thầy Tô Hải Phong, người phụ trách hồ sơ, cũng chẳng mấy lạc quan về cậu, dự đoán chỉ một hợp đồng hạng D bèo bọt.
Không còn cách nào khác, Trương Vũ phải nỗ lực hơn nữa. Giờ nghỉ trưa, trong khi bạn bè nghỉ ngơi, cậu lao ra vườn hoa, miệt mài luyện tập Tản Thủ. Từng cú đấm, từng thế võ được lặp đi lặp lại đến khi mồ hôi tuôn như mưa, tay chân rã rời. Cậu phải mạnh hơn, bằng mọi giá.
Buổi chiều, kỳ thi Đạo Thuật bắt đầu. Không khí trong phòng máy tính đặc quánh, chỉ có tiếng gõ phím và hơi thở dồn dập. Bạch Chân Chân, như thường lệ, đã gục xuống bàn ngủ gật. Màn hình trước mặt Trương Vũ lóe sáng, hiển thị câu hỏi đầu tiên. Những câu hỏi về Phù Lục ngày càng hóc búa, nhiều câu còn vượt ngoài chương trình, khiến cậu toát mồ hôi hột.
Bất chợt, tiếng ghế kéo lê vang lên. Hà Đại Hữu, cậu ấm nhà giàu đứng top ba toàn trường, đã tự tin nộp bài sớm. Vừa ra khỏi phòng thi, hắn liền bị đám đông vây quanh. Trước ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, Hà Đại Hữu mỉm cười, lấy ra một thẻ ngọc bích, vẽ vài nét Phù Chú. Một hư ảnh vàng kim hiện ra, sẵn sàng giải đáp mọi câu hỏi trong đề. Bạch Chân Chân đứng từ xa nhìn thấy, vẻ mặt ghen tị không thể che giấu. Hà Đại Hữu dường như cảm nhận được, quay lại nhìn Trương Vũ và Bạch Chân Chân, nở một nụ cười đầy ẩn ý. Bạch Chân Chân lập tức thu lại vẻ ghen tị, chuyển sang bình thản như không có gì.
Trương Vũ không hề hay biết, trong mắt kẻ giàu có kia, nỗ lực của cậu chỉ là một trò hề xấu xí. Và trong kỳ thi thực chiến sắp tới, Hà Đại Hữu đã quyết định sẽ tự tay dập tắt ảo tưởng của gã trai nghèo kiết xác này.
(Hết phần 14)