"Tại sao mình lại có ý nghĩ này? 'Ngày xưa làm một đứa trẻ con thật đơn giản' nghĩa là gì, rõ ràng mình vẫn là một đứa trẻ con mà?"Tiểu Viễn tự hỏi bản thân
Lý Truy Viễn mở choàng mắt, hoảng sợ. Cậu ôm lấy mình, cảm giác xa lạ đang xâm chiếm cơ thể. Cậu đứng dậy, đi đến trước gương, nhìn sâu vào đôi mắt của đứa trẻ trong đó. Đứa trẻ ấy là ai? Liệu có phải là mình không? Cậu không dám nghĩ tiếp. Cậu quay người, hít vào từng hơi thật sâu, lặp đi lặp lại trong đầu: "Mình là Lý Truy Viễn, mười tuổi. Ông cố tên Lý Tam Giang." Lý Truy Viễn nhìn bản thân trong gương, cảm thấy xa lạ.
Lý Truy Viễn hít thở sâu, lấy lại bình tĩnh.
May mắn thay, cơn hoảng loạn qua đi, trả lại cho cậu vẻ ngây thơ vốn có. Cậu vừa trải qua một nỗi kinh hoàng, không kém gì khoảnh khắc đối mặt với bà lão mặt mèo trong bếp đêm qua.
Đồng hồ chỉ ba giờ rưỡi sáng. Đêm yên tĩnh đến đáng sợ. Cậu ngồi đó, xoa bóp thái dương, cố gắng sắp xếp lại những mảnh ký ức hỗn loạn. Cảm giác như thể tâm trí đã rời khỏi cơ thể, đi đến một nơi nào đó rất xa, rồi lại quay về.Lý Truy Viễn tỉnh dậy, nhìn bàn làm việc.
Lý Truy Viễn suy tư, xoa bóp thái dương.
Cậu đẩy cửa, bước ra ngoài. Gió đêm mang theo hơi lạnh và ẩm ướt của sương sớm. Đột nhiên, một vệt sáng yếu ớt loé lên từ phòng ông cố. Không một chút do dự, cậu lao vào.Lý Truy Viễn mở cửa phòng, bước ra đêm lạnh.
Trên giường, ông cố Lý Tam Giang đang thoi thóp, máu loang ra từ những vết thương trên người. Một tay ông bấu chặt vào dây đèn, cố gắng tạo ra tín hiệu. Thấy Truy Viễn, ông định yếu ớt gọi, nhưng cậu bé đã quay người chạy vụt đi.Lý Tam Giang chảy máu, cố gắng kéo dây đèn.
Lý Truy Viễn lao xuống cầu thang, bỏ qua nỗi sợ về tầng một âm u. Dưới ánh trăng lờ mờ, cậu thấy khu phía đông chất đầy người giấy, im lìm như những bóng ma. Cậu chạy ra sân, đập mạnh vào cửa phòng phía tây.Lý Truy Viễn chạy qua đống người giấy.
"Dì Lưu, chú Tần, mở cửa! Cháu là Tiểu Viễn, ông cố xảy ra chuyện rồi!" Lý Truy Viễn gõ cửa phòng Dì Lưu, Chú Tần.
Cửa bật mở. Chú Tần và dì Lưu vội vã chạy ra, quần áo vẫn còn chỉnh tề như thể chưa từng ngủ. Nghe tin, dì Lưu chộp lấy túi vải y tế, lao về phía nhà chính.Dì Lưu và Chú Tần vội vã chạy ra.
Trên đường quay lại, Lý Truy Viễn dừng chân trước đống người giấy. Cậu đến trước một hình nhân sư phụ béo, đưa tay chạm nhẹ. Lập tức, người giấy tan rã. Hiệu ứng domino xảy ra. Trong chớp mắt, toàn bộ đội quân giấy sụp đổ thành một đống hỗn độn. Cậu bình thản giẫm lên những mảnh vụn, bước lên lầu.Lý Truy Viễn chạm người giấy, chúng sụp đổ.
Khi cậu trở lại, dì Lưu đã băng bó xong cho ông cố. Vết thương tuy nhiều nhưng may mắn chỉ là ngoài da. Sau khi chú Tần và dì Lưu rời đi, Lý Truy Viễn ngồi xuống bên giường. Dì Lưu băng bó vết thương cho Lý Tam Giang.
Lý Truy Viễn ngồi cạnh Lý Tam Giang, trò chuyện.
"Ông cố," cậu khẽ hỏi, "phải học như thế nào đây ạ?"
Câu hỏi của cậu bé khiến Lý Tam Giang thầm đắc ý, nghĩ rằng đứa cháu cố cuối cùng cũng thông suốt. Ông yếu ớt nói: "Tiểu Viễn Hầu à, phải xây nền tảng thật vững chắc, từng bước một, sau này mới có thể đi xa hơn."
"Cháu biết rồi ạ." Lý Truy Viễn đáp, trong lòng tin rằng câu trả lời nằm trong những cuốn "Giang Hồ Chí Quái Lục". Cậu nhẹ nhàng kéo chiếc chăn mỏng, đắp lên cho ông. Lý Truy Viễn đắp chăn cho ông cố.
Khi trời sáng, cậu ra ban công rửa mặt. Phía sân đối diện, một cảnh tượng yên bình hiện ra. Một cô bé mặc váy đỏ đang ngồi trên ngưỡng cửa, bên cạnh là một bà lão đang dịu dàng chải tóc cho cô. Đó là Tần Li và bà Liễu. Nụ cười bất giác nở trên môi Lý Truy Viễn.Liễu Ngọc Mai chải tóc cho Tần Li.
Dưới sân, dì Lưu đã dọn bữa sáng. Cậu ngồi xuống, bắt đầu ăn cháo. Một lúc sau, bà Liễu dắt Tần Li đến ngồi đối diện. Lý Truy Viễn chợt nhớ đến dáng vẻ ngốc nghếch của cô bé trong "giấc mơ" đêm qua, bất giác bật cười. Dường như nghe thấy tiếng cười, Tần Li ngước lên nhìn cậu. Lý Truy Viễn chỉ vào bát cháo, khẽ nói: "Ăn cơm."Lý Truy Viễn ăn sáng, dì Lưu phục vụ.
Kỳ lạ thay, Tần Li cúi đầu, bắt đầu tỉ mỉ phân loại thức ăn rồi ăn một cách ngon lành. Bà Liễu đứng bên cạnh, vẻ mặt kinh ngạc như gặp ma.Tần Li tỉ mỉ phân loại thức ăn.
Sau bữa sáng, bà Liễu gọi cậu lại pha trà. Ánh mắt Tần Li không rời cậu một giây. Bà Liễu dò xét: "A Li sao lại nhìn cháu vậy?" Lý Truy Viễn chỉ ngượng ngùng đáp: "Chắc cháu nhìn cô ấy nhiều quá, cô ấy muốn nhìn lại cho công bằng thôi ạ."Lý Truy Viễn pha trà, Tần Li chăm chú nhìn.
Đúng lúc này, tiếng gầm gừ giận dữ của Lý Tam Giang từ trên lầu vọng xuống: "Giấy vàng của ta đâu? Ai lấy mất rồi?" Dì Lưu vội giải thích là do mưa tạt làm hỏng. Ông cố tiếc của đến mức khuôn mặt nhăn nhó, nỗi đau còn hơn cả những vết thương trên người. Dù vậy, ông vẫn sai Truy Viễn đi gặp Lưu Kim Hà để hỏi về ngày làm giỗ cho nhà họ Ngưu. Kế hoạch kiếm tiền vẫn phải tiếp tục. Lý Tam Giang tức giận vì mất giấy vàng.
Lưu Kim Hà và Lý Truy Viễn bàn kế hoạch.
Trở về, Lý Truy Viễn thấy ông cố đã thư thái nằm trên ghế mây, nghe kể chuyện từ chiếc máy phát cũ kỹ. Cậu cầm cuốn "Giang Hồ Chí Quái Lục", ra góc ban công ngồi đọc. Mỗi lần ngẩng đầu, cậu đều bắt gặp ánh mắt Tần Li từ dưới sân nhìn lên. Bà Liễu ngồi bên cạnh cũng ngước nhìn theo cháu gái. Lý Tam Giang thư thái nghe kể chuyện.
Lý Truy Viễn đọc sách và nhìn Tần Li.
Bà Liễu quan sát Tần Li và Lý Truy Viễn.
Cứ như vậy, Tần Li giữ nguyên tư thế ngẩng đầu nhìn cậu hàng giờ liền. Cảm giác tội lỗi trỗi dậy, Lý Truy Viễn không thể tập trung đọc sách được nữa. Cậu quyết định đứng dậy, chạy xuống lầu. Cậu đi thẳng đến chỗ Tần Li, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của bà Liễu, rồi cúi người, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô bé. Lý Truy Viễn cúi người nắm tay Tần Li.
Bà Liễu nín thở, sẵn sàng cho phản ứng dữ dội thường thấy của cháu gái. Nhưng không. Tần Li không cào cấu, không gào thét. Cô bé chỉ đơn giản là đứng dậy, để cho Lý Truy Viễn dắt đi. Phía sau, bà Liễu che miệng, đôi mắt ngấn lệ. Ở tầng hai, Lý Tam Giang đang uống trà, thấy cảnh tượng đó liền phun hết nước trong miệng ra vì kinh ngạc. Bà Liễu bất ngờ nhìn Lý Truy Viễn dắt Tần Li.
Lý Tam Giang phun nước vì ngạc nhiên.
Lý Truy Viễn dắt Tần Li lên ban công, đổi cho cô bé một chiếc ghế đẩu cao hơn để ngồi cạnh mình. Cậu dùng tay áo lau sạch ghế, Tần Li mới chịu ngồi xuống. Hai đứa trẻ đầu kề đầu, cùng nhau đọc sách. Mái tóc mềm của cô bé thỉnh thoảng lướt qua má cậu, mang theo hương thơm dịu nhẹ. Lý Tam Giang quan sát một hồi, từ kinh ngạc chuyển sang hài lòng. Lý Truy Viễn đổi ghế đẩu cho Tần Li.
Lý Truy Viễn và Tần Li đọc sách cùng nhau.
Lý Tam Giang hài lòng nhìn Lý Truy Viễn, Tần Li.
Đến giờ ăn trưa, một vấn đề mới nảy sinh. Tần Li đi theo Lý Truy Viễn đến bàn ăn, nhưng nhất quyết không chịu ngồi cùng ông cố. Ánh mắt cô bé nhìn Lý Tam Giang đầy vẻ cự tuyệt. Cuối cùng, ông lão đành ngậm ngùi dọn sang một bàn riêng. Thấy Tần Li vẫn chưa chịu ăn, Lý Truy Viễn đứng dậy, chia thức ăn trong các món ra từng đĩa nhỏ riêng biệt, sắp xếp ngay ngắn trước mặt cô. Lúc này, Tần Li mới cầm đũa lên, ăn một cách quy củ và vui vẻ.Tần Li từ chối ăn cơm cùng Lý Tam Giang.
Lý Truy Viễn chia thức ăn cho Tần Li.
Buổi chiều, khi đi vệ sinh, Tần Li vẫn lẽo đẽo theo sau. Lý Truy Viễn phải nhẹ nhàng ngăn cô bé lại trước cửa. Khi Tần Li rửa tay xong, hai bàn tay ướt giơ ra trước mặt, cậu không ngần ngại dùng ngay vạt áo của mình lau khô cho cô. Lý Truy Viễn ngăn Tần Li vào nhà vệ sinh.
Lý Truy Viễn dùng áo lau tay cho Tần Li.
Buổi tối, sau khi dặn dò Tần Li về phòng ngủ, Lý Truy Viễn mới yên tâm lên lầu. Cậu định giặt chiếc khăn luôn vắt trên vai để lau tay cho Tần Li cả ngày, nhưng lại phát hiện nó đã biến mất. "Mình để quên ở đâu rồi sao?" Cậu lẩm bẩm rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Trong khi đó, ở phòng phía đông, sau khi dỗ cháu gái ngủ, bà Liễu bước đến bàn thờ tổ tiên. Lòng bà ngập tràn hy vọng. Bà muốn báo tin mừng cho các vị tổ tiên rằng A Li cuối cùng cũng có dấu hiệu khởi sắc. Nhưng khi nhìn lên giá bài vị, bà chết lặng. Có gì đó không đúng. Bà nheo mắt nhìn kỹ, và rồi trái tim bà như ngừng đập. Ở vị trí chính giữa, nơi vốn đặt bài vị của chồng bà, giờ đây lại là một chiếc khăn bẩn... được gấp vuông vắn. Bà Liễu phát hiện khăn bẩn trên bàn thờ.
Chiếc khăn ấy... là của ai, và tại sao nó lại ở đó?
(Hết phần 10)