"Chạy!"

Lý Truy Viễn và Tần Li chạy trốn khỏi các bà lão.Lý Truy Viễn và Tần Li chạy trốn khỏi các bà lão.

Giữa cơn mê man, Lý Truy Viễn chỉ kịp nắm lấy tay Tần Li, cố sức bỏ chạy. Nhưng vô ích. Nhóm bà lão rửa bát lúc nãy giờ đã đứng chắn ngang lối đi, bất động như những pho tượng giấy. Dù cậu có va vào hay xô đẩy thế nào, họ cũng không hề lay chuyển.

Lý Truy Viễn và Tần Li chạy trốn khỏi các bà lão.Lý Truy Viễn và Tần Li chạy trốn khỏi các bà lão.
Lý Truy Viễn tuyệt vọng trước các bà lão bất động.Lý Truy Viễn tuyệt vọng trước các bà lão bất động.

Trong cơn tuyệt vọng, cậu quay lại, đối mặt với kẻ chủ mưu - bà lão mặt mèo. Mụ ta chẳng thèm để ý đến cậu, chỉ cúi xuống nhặt một miếng thịt và chiếc đùi gà dưới đất. "Thức ăn ngon thế này, sao lại lãng phí," mụ lẩm bẩm, rồi thản nhiên đưa vào miệng nhai ngấu nghiến. Trong đôi mắt mụ ánh lên một nỗi u uất xa xăm.

Bà lão mặt mèo ăn thịt và đùi gà.Bà lão mặt mèo ăn thịt và đùi gà.

Mụ lại nhìn Lý Truy Viễn. Cậu bé hít một hơi thật sâu: "Chào bà ạ, chúc mừng sinh nhật bà."

Lời chúc bất ngờ khiến cả thi yêu cũng phải sững lại. Một lúc lâu sau, mụ mới đưa bàn tay lạnh buốt ra, những ngón tay có lông tơ và móng vuốt nhọn hoắt. Mụ vuốt ve má cậu. "Thằng bé này, không chỉ đẹp trai mà đầu óc cũng tốt lắm. Con cố ý để ta quay về với thằng con trai cả của ta, đúng không?"

Bà lão mặt mèo xoa mặt Lý Truy Viễn.Bà lão mặt mèo xoa mặt Lý Truy Viễn.

"Con sợ bà quên đường về nhà." Lý Truy Viễn đáp, tim đập thình thịch.

"Không... bây giờ ta thích thằng bé cõng hơn." Mụ cười khanh khách, rồi liếc về phía Tần Li. "Một cô bé thật xinh đẹp."

"Cô ấy có vấn đề về đầu óc," Lý Truy Viễn vội nói. "Không biết nói, tính lại hay cắn người."

"Vậy sao. Tiếc quá." Mụ lão bà gật gù, rồi quay người đi ra khỏi bếp. Lý Truy Viễn để ý, mỗi bước chân mụ đi đều để lại một vệt nước, đôi giày vải sũng nước phát ra tiếng kẽo kẹt ghê rợn.

Lý Truy Viễn quan sát dấu chân ướt của Bà lão mặt mèo.Lý Truy Viễn quan sát dấu chân ướt của Bà lão mặt mèo.

"Nào, thằng bé ơi, đi ăn cơm." Thầy Béo đầu bếp kéo tay Lý Truy Viễn. Cậu bị lôi vào sảnh tiệc, nơi vốn ồn ào giờ đã im phăng phắc. Giữa sảnh chỉ còn một bàn tiệc duy nhất. Mụ lão bà đã ngồi ở ghế chủ tọa, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh. "Nào, thằng bé, ngồi cạnh bà đi."

Thầy Béo dẫn Lý Truy Viễn vào sảnh tiệc tĩnh lặng.Thầy Béo dẫn Lý Truy Viễn vào sảnh tiệc tĩnh lặng.
Lý Truy Viễn ngồi cạnh Bà lão mặt mèo.Lý Truy Viễn ngồi cạnh Bà lão mặt mèo.

"Mấy đứa cháu của bà," mụ bắt đầu kể lể, tay xoa đầu Lý Truy Viễn, "lớn lên rồi, đứa nào cũng ước bà chết sớm. Chúng nó nghĩ là do bà già này không chết, nên chúng nó mới không sống tốt."

Lý Truy Viễn im lặng, rồi đáp: "Mẹ con nói, khi đối mặt với súc sinh, tự kiểm điểm bản thân là điều nực cười."

"Đúng vậy! Chúng nó thật đáng ghét!!!" Ánh sáng xanh trong mắt mụ lão bà lóe lên. Mụ siết chặt tay, mười đầu móng tay sắc nhọn cắm sâu vào mặt bàn gỗ, để lại những vết hằn sâu hoắm. "Sao ta có thể bỏ qua cho chúng được! Thằng bé à, con nhìn cho kỹ đây, ta sẽ bắt chúng nó phải trả giá!"

Mắt Bà lão mặt mèo lóe sáng vì tức giận.Mắt Bà lão mặt mèo lóe sáng vì tức giận.
Móng tay Bà lão mặt mèo in dấu trên bàn.Móng tay Bà lão mặt mèo in dấu trên bàn.

Đúng lúc này, Thầy Béo lên tiếng: "Bà cụ, người nhà bà không ai đến cả."

"Không mời người ta đến là không đúng quy tắc," mụ lạnh lùng nói. "Đi gọi tất cả mọi người đến đây."

"Bà ơi, họ ngủ rồi," Lý Truy Viễn cố can ngăn.

"Vù!" Mụ lão bà đột ngột chồm tới, một tay bóp chặt lấy cổ Lý Truy Viễn, nhấc bổng cậu lên không trung. "Thằng bé ơi, con vừa rồi không ngoan rồi đấy." Cảm giác ngạt thở và cái chết ập đến, rõ ràng đến đáng sợ. Cậu chỉ kịp liếc nhìn Tần Li đang run rẩy trong đám đông. May thay, mụ buông tay, ném cậu xuống đất.

Bà lão mặt mèo bóp cổ Lý Truy Viễn.Bà lão mặt mèo bóp cổ Lý Truy Viễn.

"Phải dạy dỗ từ nhỏ thật tốt," mụ cười nói. Rồi mụ ra lệnh cho Thầy Béo: "Đi mời người đi."

Thầy Béo vâng dạ, chạy vội lên lầu. Ông ta bị hút vào một không gian kỳ lạ, một quảng trường rộng lớn nơi có một ông lão mặc quần đùi đang dẫn một đám cương thi nhảy thể dục. Thầy Béo hoảng loạn quay đầu bỏ chạy. Nhưng chưa kịp thoát thân, một tiếng "Ầm" vang lên. Một chiếc ủng khổng lồ từ trên trời giáng xuống, giẫm nát Thầy Béo thành một đống giấy vụn.

Thầy Béo bị dịch chuyển đến quảng trường cương thi.Thầy Béo bị dịch chuyển đến quảng trường cương thi.
Thầy Béo hoảng loạn chạy trốn khỏi cương thi.Thầy Béo hoảng loạn chạy trốn khỏi cương thi.
Một chiếc ủng khổng lồ giẫm nát Thầy Béo.Một chiếc ủng khổng lồ giẫm nát Thầy Béo.

Dưới sảnh tiệc, Lý Truy Viễn đang cố nuốt một quả trái cây khô mà mụ lão bà đưa cho. Vị của nó kinh khủng như đang nhai sao hồi. Bất thình lình, trần nhà rung chuyển. Cậu ngẩng đầu lên, kinh ngạc tột độ. Một cương thi mặc quan phục nhà Thanh, sừng sững hiện ra giữa sảnh.

Lý Truy Viễn cố gắng nuốt trái cây khô.Lý Truy Viễn cố gắng nuốt trái cây khô.
Lý Truy Viễn kinh ngạc nhìn cương thi quan phục.Lý Truy Viễn kinh ngạc nhìn cương thi quan phục.

Mụ lão bà phóng lên bàn, đối mặt với kẻ xâm nhập. Lý Truy Viễn bối rối, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ban đầu, mụ lão bà run rẩy, cúi đầu như muốn quy phục trước khí tức hung tàn của cương thi.

Mụ lão bà và cương thi đối mặt trên bàn ăn.Mụ lão bà và cương thi đối mặt trên bàn ăn.
Lý Truy Viễn bối rối giữa cuộc chiến kỳ lạ.Lý Truy Viễn bối rối giữa cuộc chiến kỳ lạ.
Mụ lão bà run rẩy, cúi đầu quy phục cương thi.Mụ lão bà run rẩy, cúi đầu quy phục cương thi.

Trong một giấc mơ khác, Lý Tam Giang đang dẫn đầu đám cương thi nhảy nhót trong Cố Cung. Ông không hề biết, một trong những "học trò" của mình đã đi lạc vào bữa tiệc của mụ lão bà.

Lý Tam Giang dẫn cương thi nhảy thể dục trong Cố Cung.Lý Tam Giang dẫn cương thi nhảy thể dục trong Cố Cung.

"Hú!" Cương thi không nói lời nào, lao thẳng vào mụ lão bà. Hai bên giao chiến dữ dội, bàn tiệc vỡ tan tành. Lý Truy Viễn vội kéo Tần Li chạy đến một góc tường ẩn nấp. Mụ lão bà tuy yếu thế hơn, nhưng lại nhanh nhẹn, dùng móng vuốt cào rách cánh tay cương thi, khiến mủ đen tuôn ra. Vết thương này lập tức hiện lên người Lý Tam Giang trong giấc mơ, khiến ông đau đớn ngã vật xuống. Đám cương thi phía sau cũng đồng loạt ngã theo.

Cương thi và lão bà giao chiến, bàn ăn tan nát.Cương thi và lão bà giao chiến, bàn ăn tan nát.
Lý Truy Viễn kéo Tần Ly ẩn nấp góc tường.Lý Truy Viễn kéo Tần Ly ẩn nấp góc tường.
Mụ lão bà dùng móng vuốt cào rách tay cương thi.Mụ lão bà dùng móng vuốt cào rách tay cương thi.
Lý Tam Giang ngã, cương thi đồng loạt ngã theo.Lý Tam Giang ngã, cương thi đồng loạt ngã theo.

Mụ lão bà ra lệnh, đám người giấy đứng bất động xung quanh liền lao vào, bao vây tấn công cương thi. Tranh thủ thời cơ, mụ lao ra sau lưng, cào một đường dài lên lưng cương thi. Lý Tam Giang lại hét lên một tiếng thảm thiết, đau đến mức không thể đứng dậy, đành bò lết trên mặt đất. Đám cương thi cũng răm rắp bò theo sau ông.

Người giấy tấn công, bao vây cương thi dữ dội.Người giấy tấn công, bao vây cương thi dữ dội.
Mụ lão bà cào xé lưng cương thi, gây thương tích.Mụ lão bà cào xé lưng cương thi, gây thương tích.
Lý Tam Giang và cương thi bò lết trong Cố Cung.Lý Tam Giang và cương thi bò lết trong Cố Cung.

Bị tấn công liên tiếp, cương thi nổi giận. Nó gầm lên, từ miệng phun ra một luồng sương đen kịt, phá hủy tất cả người giấy cản đường. Khí thế của nó trở nên hung bạo hơn bao giờ hết.

Cương thi nổi giận, phun sương đen phá hủy.Cương thi nổi giận, phun sương đen phá hủy.

"Chính là lúc này, chạy!" Lý Truy Viễn nắm chặt tay Tần Ly, lao về phía cửa lớn. Nhưng đường thoát đã bị chặn. Cương thi đã tóm được mụ lão bà, bóp cổ mụ ném về phía cửa, chặn đứng lối ra.

Lý Truy Viễn nắm tay Tần Ly, chạy thoát hiểm.Lý Truy Viễn nắm tay Tần Ly, chạy thoát hiểm.
Cương thi bóp cổ lão bà, chặn đứng lối ra.Cương thi bóp cổ lão bà, chặn đứng lối ra.

Nó quay lại, đôi mắt đục ngầu nhìn hai đứa trẻ, lộ rõ vẻ thèm khát. Nó há miệng, sương đen lại cuồn cuộn tràn tới. Lý Truy Viễn và Tần Ly bị dồn vào chân tường. Đúng lúc này, mụ lão bà điên cuồng dồn hết sức lực cuối cùng, cắm mười ngón tay vào cổ cương thi.

Bị phản công bất ngờ, cương thi tức giận giơ tay đập mạnh xuống đầu mụ. Nhưng mụ lão bà đã buông tay, lảo đảo đứng dậy. Toàn thân mụ cháy đen, thảm hại vô cùng. Bỏ mặc cương thi đang gầm thét phía sau, mụ quay lại, nhìn chằm chằm vào Lý Truy Viễn với ánh mắt oán độc.

"Thằng bé con à..."

Mụ lao về phía cậu, hoàn toàn phớt lờ cương thi. Trước khi chết, mụ muốn kéo cậu theo cùng. Mụ giơ đôi móng vuốt đã nứt gãy về phía Lý Truy Viễn.

Một luồng sáng kỳ lạ tỏa ra. Lý Truy Viễn cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, bắt đầu bay lên. Cậu đang nắm tay Tần Ly, nên cô bé cũng bay lên cùng. Đây là cảm giác quen thuộc khi sắp tỉnh khỏi giấc mơ.

Lý Truy Viễn và Tần Ly dần thăng lên, thoát mộng.Lý Truy Viễn và Tần Ly dần thăng lên, thoát mộng.

Tầm nhìn của cậu mờ dần, mọi thứ nhòe đi. Nhưng trước khi hoàn toàn tỉnh lại, cậu vẫn nghe thấy tiếng nói cuối cùng của mụ, lạnh lẽo và oán độc: "Thằng bé con à… Bà nội đưa con đi trước."

(Hết phần 9)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 9: