Bàn tay mềm mại của cô bé gái, giờ đây khi nắm trong tay Lý Truy Viễn lại thô ráp và gai góc, như một mảnh giấy nhám. Cậu giật mình rụt tay lại, nhưng Thúy Thúy vẫn bước đi, cánh tay cô bé giữ nguyên tư thế như đang nắm lấy một bàn tay vô hình. Xung quanh cậu, mọi thứ đều là một bản phác thảo bằng than chì, méo mó và dị hợm. Trong phòng khách, bà ngoại Lưu Kim Hà và ba người bạn bài đã đông cứng lại giữa ván mạt chược, ngay cả làn khói thuốc lào cũng ngưng đọng giữa không trung.

Lý Truy Viễn mơ thế giới than chì méo mó.Lý Truy Viễn mơ thế giới than chì méo mó.
Thúy Thúy tay thô ráp, người xung quanh bất động.Thúy Thúy tay thô ráp, người xung quanh bất động.

Giấc mơ này bắt đầu từ cơn kiệt sức. Chỉ mới vài giờ trước, cậu còn theo Thúy Thúy lên căn phòng nhỏ của cô bé. Cô bé bật chiếc quạt điện nhưng nó không quay. Lý Truy Viễn chỉ tay. “Chưa cắm phích.” Thúy Thúy cười khúc khích, cắm điện, và làn gió mát rượi thổi tan cái nóng mùa hè. Nhưng cơn mệt mỏi từ đêm qua không ngủ đã ập đến. Cậu gục xuống bên mép giường, chìm vào giấc ngủ. Cậu không biết rằng Thúy Thúy đã nhẹ nhàng đỡ cậu nằm xuống, đắp cho cậu chiếc chăn mỏng. Cô bé còn kéo ghế ngồi bên cạnh, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt cậu ngủ say, hai vành tai ửng đỏ.

Thúy Thúy dẫn Lý Truy Viễn lên lầu chơi.Thúy Thúy dẫn Lý Truy Viễn lên lầu chơi.
Lý Truy Viễn chỉ ra quạt điện chưa cắm phích.Lý Truy Viễn chỉ ra quạt điện chưa cắm phích.
Lý Truy Viễn ngủ thiếp đi cạnh Thúy Thúy.Lý Truy Viễn ngủ thiếp đi cạnh Thúy Thúy.
Thúy Thúy nhẹ nhàng đắp chăn cho Lý Truy Viễn.Thúy Thúy nhẹ nhàng đắp chăn cho Lý Truy Viễn.
Thúy Thúy ngồi cạnh giường ngắm Lý Truy Viễn ngủ.Thúy Thúy ngồi cạnh giường ngắm Lý Truy Viễn ngủ.

Bây giờ, trong thế giới than chì này, cậu bước qua người dì Cúc Hương đang ngồi nhặt rau, một hình vẽ bất động với nụ cười hoài niệm đông cứng trên môi. Cậu gọi, nhưng không có tiếng đáp lại. Lên căn phòng lúc nãy, Thúy Thúy cũng đứng yên, miệng há ra như đang kể chuyện. Những đường nét trên người cô bé hằn sâu, cứng cáp, như thể cô bé được khắc vào giấc mơ này, chứ không phải được vẽ. Lý Truy Viễn nhìn ra chiếc giường trống không, nơi đáng lẽ cậu đang nằm. Cậu bước ra ban công, nhìn xuống khoảng sân trống hoác, dưới một vầng sáng trắng nhờ nhờ như một cục tẩy khổng lồ sắp rơi xuống xóa sổ mọi thứ.

Lý Truy Viễn nhìn Lý Cúc Hương than chì bất động.Lý Truy Viễn nhìn Lý Cúc Hương than chì bất động.
Lý Truy Viễn thấy Thúy Thúy bị 'khắc' trong mơ.Lý Truy Viễn thấy Thúy Thúy bị 'khắc' trong mơ.
Lý Truy Viễn nhìn ra ngoài ban công trống rỗng.Lý Truy Viễn nhìn ra ngoài ban công trống rỗng.

Bất chợt, một giọng nói vang lên từ dưới sân, chói tai trong sự im lặng chết chóc. “Alo, xin hỏi đây có phải nhà Lưu Mỗ Mỗ không?” Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi đang đứng đó, trên lưng cõng một bà lão gầy trơ xương, mái tóc dài bù xù phủ kín lưng. Khi ông ta hỏi lại lần nữa, bà lão trên lưng đột ngột ngẩng phắt đầu lên. Đôi mắt bà ta, dù chỉ là nét vẽ than chì, lại ánh lên một sự sống động kinh hoàng. Đó là căm giận, là hiểm độc, là oán hận tột cùng. Thế giới quanh Lý Truy Viễn bắt đầu xoáy tít, tan rã.

Người đàn ông cõng bà lão ghê rợn xuất hiện.Người đàn ông cõng bà lão ghê rợn xuất hiện.

“Anh Viễn Hầu?”

Lý Truy Viễn choàng mở mắt. Gương mặt lo lắng của Thúy Thúy ở ngay trước mặt cậu. “Anh mơ sao?” Cậu gật đầu, cảm giác mệt mỏi vẫn còn đó. Thúy Thúy kéo tay cậu xuống nhà. Dì Cúc Hương đã dọn sẵn một bữa cơm thịnh soạn, dành riêng phần ngon nhất cho cậu và Thúy Thúy. Bát thịt kho tàu đầy ắp, canh cá thơm lừng, còn có cả trái cây đóng hộp. Sự ấm áp và mùi thức ăn ngon lành khiến cơn ác mộng dường như lùi xa.

Lý Truy Viễn tỉnh dậy thấy Thúy Thúy quan tâm.Lý Truy Viễn tỉnh dậy thấy Thúy Thúy quan tâm.
Lý Truy Viễn và Thúy Thúy ăn cơm thịnh soạn.Lý Truy Viễn và Thúy Thúy ăn cơm thịnh soạn.

“Ngoan, ăn nhiều vào nhé,” dì Cúc Hương xoa đầu cậu. “Thúy Thúy đặc biệt đợi cháu dậy để ăn cùng đấy.”

Ngay lúc đó, từ ngoài sân vọng vào một tiếng gọi. “Alo, xin hỏi đây có phải nhà Lưu Mỗ Mỗ không?”

Cạch! Đôi đũa trên tay Lý Truy Viễn tuột ra, rơi xuống nền gạch. Cậu cứng người. Đó là giọng nói trong mơ.

Đôi đũa Lý Truy Viễn rơi khi tiếng gọi vang lên.Đôi đũa Lý Truy Viễn rơi khi tiếng gọi vang lên.

Dì Cúc Hương vội ra cửa đón khách. Một lát sau, dì đỡ một ông lão bước vào. Ông lão cúi gập người, lưng còng hẳn xuống, hai tay chắp sau hông. Một người gù. Nhưng dáng vẻ đó… giống hệt như đang cõng một người vô hình. Ông lão đi vào trong rồi đột ngột dừng lại ở ngưỡng cửa, phần thân trên đã khuất sau bức tường, chỉ còn lại cái lưng gù trong tầm mắt Lý Truy Viễn.

Người gù lưng đứng yên, hình bóng vô hình hiện diện.Người gù lưng đứng yên, hình bóng vô hình hiện diện.

Bất thình lình, đôi tay chắp sau lưng của ông ta khẽ nhấc lên một chút, rồi ông ta từ từ ngồi xổm xuống, hai tay chống ra sau. Một tư thế hệt như đang cẩn trọng đặt một người nào đó từ trên lưng xuống đất.

Lý Truy Viễn nín thở. Cậu thấy hai vùng gạch trên sàn, ngay trước mặt mình, dường như tối đi một chút, như thể có ai đó vừa đặt chân lên. Một luồng gió lạnh buốt phả vào mặt cậu, dù trong nhà không hề có gió. Cậu cảm thấy một cái gì đó đang tiến lại gần. Rất gần. Rồi, một cảm giác lạnh như băng áp vào má trái, da đầu cậu tê rần. Lý Truy Viễn không dám nhìn thẳng, nhưng cậu biết, ngay trước mặt cậu, một bóng hình vô hình đang cúi xuống, áp sát mặt vào mặt mình.

Ông lão đang ngồi xổm dưới đất quay đầu lại, giọng nói khàn khàn thô kệch, hoàn thành nốt câu nói còn dang dở:

“Đứa trẻ này… trông thật ngoan.”

(Hết phần 8)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 8: