“Cháu đừng lại gần A Ly quá.”Bà Liễu dặn dò Tiểu Viến
Lời dặn của bà Liễu còn văng vẳng bên tai, nhưng Lý Truy Viễn không thể làm ngơ. Cô gái tên A Ly kia, cháu gái bà, vẫn đang dán chặt ánh mắt vào hướng Ngưu Phúc vừa đi qua. Ánh nhìn đó không bình thường.
Để cắt đứt nó, Lý Truy Viễn bước tới, dừng lại cách ngưỡng cửa vài mét rồi lách người sang một bên, dùng thân mình che chắn. Anh thấy lông mi cô gái khẽ rung động, rồi cô từ từ quay đầu lại, mắt nhìn thẳng, bất động như một pho tượng. Anh thở phào.Lý Truy Viễn chặn tầm nhìn của A Ly.
“Tiểu Viễn à.”
Giọng nói hiền từ của bà Liễu vang lên. Bà cười hóm hỉnh: “Thế nào, A Ly nhà bà đẹp không?”Liễu Ngọc Mai khẽ đặt tay lên vai Lý Truy Viễn.
“Vâng, đẹp ạ, giống bà.”
Bà Liễu cười rạng rỡ, bước vào nhà, lấy từ trên khay đồ cúng vài miếng bánh xốp đặt vào đĩa. Liễu Ngọc Mai lấy bánh từ khay đồ cúng.
“Đến đây, bà mời cháu ăn điểm tâm.”
Lý Truy Viễn đón lấy, cắn một miếng bánh mềm mịn, vị ngọt thanh tan trong miệng. Lý Truy Viễn ăn bánh, Liễu Ngọc Mai hỏi chuyện.
Bà Liễu ngồi xuống bậc cửa, ánh mắt xa xăm: “Tổ tiên bà đời đời đi thuyền trên sông. Con sông Trường Giang này, chính là tổ quán của bà và ông nội cháu.” Bà nhắc đến người chồng quá cố, rồi đột nhiên nhìn Lý Truy Viễn, như chờ đợi. Anh hiểu ý.
“Tình cảm của bà và ông nội chắc tốt lắm ạ?”
“Ban đầu thì không,” bà cười. “Hai nhà chúng tôi là thù truyền kiếp. Cái tên mặt dày đó lại để mắt đến bà, nhất quyết đòi cưới, làm hai nhà suýt nữa đánh nhau to.” Liễu Ngọc Mai kể về mối thù truyền kiếp.
“Thế sau đó thì sao ạ?”
“Sau đó à… chẳng phải là để hắn ta lừa gạt thành công sao,” bà mỉm cười, nhưng trong đáy mắt lại ánh lên một nỗi buồn khó tả, “kết hôn với hắn, sinh con cho hắn. Cuối cùng, gia đình bà chấp nhận rồi, còn cùng nhau… chìm sông nữa.”
Câu chuyện bị cắt ngang bởi tiếng Lý Tam Giang vọng ra từ phía sau nhà. Ông đang ngồi trên “long ỷ” lộ thiên của mình, thản nhiên như một vị hoàng đế. Lý Tam Giang ngồi "long ỷ" trò chuyện Lý Truy Viễn.
“Thái gia, người đồng ý với ông Ngưu Phúc rồi ạ? Trên lưng ông ấy…”
“Thái gia biết chứ,” Lý Tam Giang ngắt lời, giọng khoái trá. “Nhưng hắn tăng gấp đôi tiền, ba anh em cùng tăng. Nhiều tiền thế, nguy hiểm mấy cũng phải đi chứ.”
Ở một góc khuất bên bờ sông, Ngưu Phúc vừa “giải tỏa” xong, bỗng cảm thấy lưng mình như thẳng ra được một chút. Anh ta khẽ nhún nhảy, thầm cảm thán sự linh nghiệm của chú Tam Giang. Ngưu Phúc "giải tỏa" bên sông, cảm thấy lưng thẳng hơn.
Lòng đầy tò mò về vị “thái gia” của mình, Lý Truy Viễn quyết định khám phá kho báu mà ông nói tới. Anh đi qua chỗ dì Lưu đang ngồi tô vẽ cho những hình nhân giấy. Gạt một căn nhà giấy qua một bên, anh men theo cầu thang xuống tầng hầm. Cánh cửa sắt rỉ sét khóa chặt. May sao, chiếc chìa khóa được giấu ngay trong một đôi giày vải cũ.Dì Lưu tô màu tỉ mỉ cho người giấy.
Lý Truy Viễn mở cửa sắt rỉ sét vào tầng hầm.
Cửa mở, một luồng khí ẩm mốc xộc ra. Bên trong tối om. Lý Truy Viễn quờ tay tìm công tắc. “Tách.” Không có gì. Anh kéo mạnh hơn. “Rắc!” Sợi dây đứt lìa. Lý Truy Viễn kéo dây đèn, dây đứt.
Anh đành quay lên tìm đèn pin. Dưới ánh sáng yếu ớt, tầng hầm hiện ra, bừa bộn nhưng ngăn nắp một cách kỳ lạ. Anh cầm lên một thanh kiếm gỗ đào, thổi lớp bụi dày. “Xưởng Đồ Gỗ Lâm Nghi, Sơn Đông.” Hàng rởm. Anh lại cầm thanh kiếm tiền đồng lên. Vài đồng Khang Hy, Càn Long xen lẫn với… mấy đồng xu một xu, năm xu hiện đại. Tiếp theo là những lá phướn lớn, đạo bào đủ cỡ. Tất cả đều có nhãn mác nhà sản xuất, thậm chí ghi rõ “chuyên dụng cho đoàn phim”.Lý Truy Viễn soi kiếm gỗ đào, đọc tên xưởng.
Lý Truy Viễn kiểm tra kiếm tiền đồng pha xu.
Lý Truy Viễn tìm thấy nhãn mác trên pháp khí.
Thất vọng, Lý Truy Viễn tiến vào góc trong cùng, nơi có hơn chục chiếc rương gỗ cũ. Thái gia nói đây là đồ người ta gửi. Anh mở thử một chiếc. Bên trong không phải đồ bỏ đi. Sách, toàn là sách cổ chép tay. Anh cầm lên một quyển. Bìa sách ghi sáu chữ: “Giang Hồ Chí Quái Lục”. Tim anh đập thình thịch. Đây mới là kho báu thật sự.Lý Truy Viễn tìm thấy bộ sách "Giang Hồ Chí Quái Lục".
Vất vả chuyển bốn mươi hai tập sách lên phòng, Lý Truy Viễn vừa xong thì chú Tần vác một chiếc ghế mây tới. Lý Truy Viễn nhận ghế mây từ Chú Tần.
“Thái gia, cháu còn muốn một cái đèn bàn nữa ạ,” Lý Truy Viễn nhanh nhảu yêu cầu. Lý Truy Viễn yêu cầu đèn bàn để đọc sách.
“Để đọc sách à? Được!” Lý Tam Giang sảng khoái đồng ý, rồi nheo mắt tinh quái. “Ta đã dặn ông nội cháu, bảo Anh Tử chiều nay qua kèm cặp cho cháu.” Lý Tam Giang thông báo Anh Tử kèm cặp Lý Truy Viễn.
Lý Truy Viễn thoáng thất vọng, nhưng rồi anh chỉ tay ra góc ban công. “Chú Tần, chú giúp cháu đặt cái ghế mây ra đó được không ạ?” Lý Truy Viễn chỉ chú Tần đặt ghế mây.
Lý Tam Giang tò mò đi tới, nhìn xuống. Từ góc đó, có thể thấy rõ A Ly đang ngồi bất động ở ngưỡng cửa nhà đối diện. Ông cười phá lên: “Tưởng ta không biết ý đồ của cháu sao!” Rồi ông kéo Lý Truy Viễn lại, giọng nghiêm túc. “Tiểu Viễn Hầu, cô bé này nhìn thôi thì được. Đừng dại mà lại gần, nó cào nát mặt cháu đấy.” Lý Tam Giang phát hiện lý do đặt ghế mây.
Lý Tam Giang cảnh báo Lý Truy Viễn về Tần Ly.
Nói rồi, Lý Tam Giang chắp tay sau lưng, vừa đi vừa ngâm nga một bài hát, lòng vui phơi phới. Tiêu tiền cho đứa cháu thông minh này, hóa ra cũng là một loại hạnh phúc. Lý Tam Giang vui vẻ rời đi, ngâm nga hát.
Lý Truy Viễn lập tức ngồi vào ghế mây, say sưa lật từng trang sách. Những câu chuyện kỳ quái về sông hồ, về những thứ không nên tồn tại, cuốn anh đi. Thỉnh thoảng, anh lại ngước mắt nhìn xuống cô gái nhà đối diện. Cô vẫn ngồi đó, im lìm như một bức tranh.Lý Truy Viễn say sưa đọc sách trên ghế mây.
Lý Truy Viễn ngước nhìn Tần Ly khi đọc sách.
Bữa trưa của anh thịnh soạn lạ thường, một mình một bàn với đủ món ngon. Phía sân bên kia, bà Liễu đang kiên nhẫn dỗ dành Tần Ly ăn cơm. Bàn ăn trưa đầy ắp món ngon của Lý Truy Viễn.
Bà Liễu nhẹ nhàng khuyên nhủ Tần Ly ăn cơm.
Buổi chiều, Anh Tử đến. Cô vui vẻ đưa cho anh một viên kẹo. Thay vì được kèm cặp, cô lại là người được anh chỉ bài. Đọc sách một hồi, đầu óc căng như dây đàn, Lý Truy Viễn đứng dậy, nghiêm túc tập một bài thể dục giữa giờ. Anh Tử vui vẻ đưa kẹo cho Lý Truy Viễn.
Lý Truy Viễn tập thể dục giữa giờ nghiêm túc.
Tối đến, sau bữa cơm, Lý Truy Viễn thấy thái gia đứng ở mép ban công, tay kẹp điếu thuốc, tay kia… giải quyết nỗi buồn. Hóa ra ban đêm có thể đơn giản như vậy.Lý Tam Giang đi vệ sinh trên ban công.
Trong phòng, Lý Tam Giang lại bày trận pháp, buộc sợi dây đen nối hai người rồi đốt bùa. Sau đó ông bảo anh về phòng ngủ. Nhưng Lý Truy Viễn không ngủ. Anh bật đèn bàn, tiếp tục đọc. Anh đọc hết tập bốn, rồi tập năm, cho đến khi gục xuống bàn ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Trong giấc ngủ mệt mỏi, một hình ảnh chợt hiện lên. Giữa cánh đồng lúa, một bà lão còng lưng, đôi mắt phát ra ánh sáng xanh lục, khuôn mặt nhăn nheo của bà ta bỗng mọc ra từng chùm lông tơ mịn. Bà ta thoắt ẩn thoắt hiện, tiến vào sân, rồi vào căn nhà tầng một, nơi chứa đầy những hình nhân giấy.Bà lão mắt xanh, mọc lông tơ, hiện diện.
Lý Truy Viễn giật mình tỉnh giấc, hay anh vẫn đang mơ? Dưới lầu bỗng vọng lên tiếng nói cười, hát hò, tiếng ngựa hí, chó sủa inh ỏi, như một bữa tiệc cuồng loạn. Những hình nhân giấy… chúng đang sống dậy sao?
Anh bước ra ban công, nhìn xuống khoảng sân tĩnh lặng dưới ánh trăng. Và rồi, anh sững người.
Giữa sân, Tần Ly đang đứng đó, trong bộ sườn xám màu tím. Cô đã tự bước ra khỏi ngưỡng cửa.
Không, không thể nào. Tại sao… tại sao cô lại xuất hiện trong giấc mơ của mình?
(Hết phần 7)