"Tại sao cậu vẫn còn ở đây?"

Lý Truy Viễn và bản thể khácLý Truy Viễn và bản thể khác

Câu hỏi vang lên trong khoảng không câm lặng, nhưng không ai trả lời. Lý Truy Viễn nhìn chính mình, một bản thể khác đang co ro trong sợ hãi, rồi lắc đầu. “Cậu không tồn tại.”

Lời vừa dứt, ảo ảnh tan biến. Màn đêm đặc quánh xung quanh vỡ ra, nhường chỗ cho tiếng nước chảy xiết…

Mọi chuyện bắt đầu vào buổi chiều hôm đó, khi Lý Truy Viễn lần đầu đặt chân đến ngôi nhà của ông nội Lý Tam Giang. Đứng trên lầu hai, cậu nhìn xuống sân, nơi một cô bé đang ngồi bất động trên ngưỡng cửa. Cô bé nhìn thẳng về phía trước, đôi mắt vô hồn, dường như không nhận thức được thế giới xung quanh. Truy Viễn tò mò vẫy tay, thậm chí lên tiếng chào, nhưng cô bé không hề có phản ứng.

Lý Truy Viễn quan sát Tần Ly bất động từ lầu hai.Lý Truy Viễn quan sát Tần Ly bất động từ lầu hai.
Lý Truy Viễn vẫy tay gọi, Tần Ly không phản ứng.Lý Truy Viễn vẫy tay gọi, Tần Ly không phản ứng.

"Tiểu Viễn à," giọng dì Lưu vang lên từ phía sau, "đây là con gái dì, Tần Ly." Lời giới thiệu cộc lốc, không có những câu chuyện phiếm thường tình. Lát sau, chú Tần, chồng dì Lưu, cũng thử ngồi xuống trò chuyện với con gái, nhưng đáp lại ông vẫn chỉ là sự im lặng chết chóc.

Dì Lưu giới thiệu Tần Ly cho Lý Truy Viễn.Dì Lưu giới thiệu Tần Ly cho Lý Truy Viễn.
Chú Tần cố gắng trò chuyện với Tần Ly.Chú Tần cố gắng trò chuyện với Tần Ly.

Bữa tối hôm đó thật kỳ lạ. Hai ông cháu ngồi ăn giữa những hình nhân giấy vô tri, chúng đứng lẳng lặng như những vị khách không mời. Lý Tam Giang, ông nội của Truy Viễn, là một người đàn ông thô kệch. Ông tự rót cho mình một cốc rượu trắng lớn, uống ừng ực rồi bắt đầu cằn nhằn về gia đình.

Lý Tam Giang, Lý Truy Viễn ăn tối cạnh hình nhân giấy.Lý Tam Giang, Lý Truy Viễn ăn tối cạnh hình nhân giấy.

"Tiểu Viễn Hầu à," ông nói, giọng lè nhè men rượu, "có một việc ông phải dặn cháu. Sau này ở đây, chỗ nào cũng đi được, nhưng riêng căn phòng phía Đông ấy, đừng vào."

Lý Tam Giang tự rót đầy cốc rượu trắng lớn.Lý Tam Giang tự rót đầy cốc rượu trắng lớn.

"Tại sao ạ?"

Lý Tam Giang dặn Lý Truy Viễn tránh phòng phía Đông.Lý Tam Giang dặn Lý Truy Viễn tránh phòng phía Đông.

"Con bé Tần Ly ở đó. Đầu óc nó có vấn đề, cháu đừng đến gần, lỡ nó cào cấu cắn thì không hay đâu."

Nhưng hình ảnh cô bé được một bà lão phúc hậu dìu đến bàn ăn, được chăm sóc nhẹ nhàng, dịu dàng, lại hoàn toàn trái ngược với lời cảnh báo của ông nội.

Bà lão dẫn Tần Ly đến bàn ăn, chăm sóc nhẹ nhàng.Bà lão dẫn Tần Ly đến bàn ăn, chăm sóc nhẹ nhàng.

Ăn xong, Lý Tam Giang ngả người ra chiếc ghế mây, tay kẹp điếu thuốc, miệng ngâm nga một khúc hát cũ kỹ. Ông gọi Truy Viễn vào phòng mình. Bên trong, một vòng tròn hoa văn kỳ dị đã được vẽ sẵn trên sàn, cạnh đó là một cuốn sách cổ và một hàng nến. Truy Viễn tò mò nhặt cuốn sách lên. "Kinh Kim Sa La Văn". Cậu nhận ra trận đồ trên sàn có vài nét khác với trong sách.

Lý Tam Giang nằm ườn ghế mây, ngâm nga hát.Lý Tam Giang nằm ườn ghế mây, ngâm nga hát.

"Tiểu Viễn Hầu, ngồi vào đi." Lý Tam Giang ra lệnh. Ông lấy ba sợi dây đen, lần lượt buộc vào cổ, cổ tay và cổ chân của Truy Viễn. Đầu còn lại của những sợi dây được buộc vào người ông. Nến được thắp lên. Ông bắt đầu lẩm bẩm những câu chú khó hiểu, giai điệu quen thuộc như khúc hát ông ngâm nga ban nãy. Cuối cùng, ông rút ra một lá bùa, đốt trên ngọn nến rồi vung lên.

Lý Truy Viễn kiểm tra sách cổ, so sánh trận đồ.Lý Truy Viễn kiểm tra sách cổ, so sánh trận đồ.

"Bốp!"

Tất cả nến vụt tắt. Bóng đèn trên trần nhấp nháy rồi mới sáng lại. Lý Tam Giang cúi xuống, dùng răng cắn đứt những sợi dây nối giữa hai người. "Tối nay cứ để mấy cái vòng dây này mà ngủ," ông dặn. "Sáng mai ông cắt cho."

Lý Tam Giang buộc dây đen vào Lý Truy Viễn.Lý Tam Giang buộc dây đen vào Lý Truy Viễn.
Lý Tam Giang đốt bùa, nến tắt, đèn nhấp nháy.Lý Tam Giang đốt bùa, nến tắt, đèn nhấp nháy.

Đêm đó, Lý Tam Giang chìm trong ác mộng. Ông thấy mình bị một đám quan lại nhà Thanh mặt trắng bệch truy đuổi trong Tử Cấm Thành. Một sức nặng vô hình đè lên người, khiến ông không thể cử động, không thể thở. Dù kinh hoàng, ông vẫn kịp nghĩ: "Xem ra sát khí của Tiểu Viễn Hầu đã chuyển sang ta rồi. Trận pháp đã thành công!"

Lý Tam Giang cắn dây, ngã vật xuống đất.Lý Tam Giang cắn dây, ngã vật xuống đất.
Lý Tam Giang mơ thấy Cố Cung, quan lại nhà Thanh.Lý Tam Giang mơ thấy Cố Cung, quan lại nhà Thanh.
Lý Tam Giang vật lộn trong cơn ác mộng bị ma đè.Lý Tam Giang vật lộn trong cơn ác mộng bị ma đè.

Cùng lúc đó, trên chiếc giường phía Đông, Lý Truy Viễn cũng đang mơ.

Cậu tỉnh dậy, nhưng thế giới xung quanh chỉ là một màu đen kịt. Cậu biết mình vẫn đang mơ. Tò mò, cậu quỳ gối, đưa tay dò dẫm ra khoảng không bên ngoài mép giường. Ban đầu không có gì, rồi cậu nằm sấp xuống, duỗi tay sâu hơn. Những sợi mảnh mai, lạnh lẽo bắt đầu lướt qua ngón tay cậu. Tóc. Chắc chắn là tóc.

Lý Truy Viễn tỉnh dậy trong mơ, thế giới chìm trong bóng tối.Lý Truy Viễn tỉnh dậy trong mơ, thế giới chìm trong bóng tối.

Một cảm giác thích thú trỗi dậy. Cậu vẫy tay, và cảm nhận được một cái đập tay nhẹ nhàng đáp lại. Cậu lặp lại, và những cú đập tay trở nên rõ ràng hơn. Bóng tối xung quanh dần tan đi. Cậu nhận ra, dưới gầm giường không chỉ có tóc, mà là những cơ thể người. Rất nhiều người.

Lý Truy Viễn quỳ gối, đưa tay dò xét mép giường.Lý Truy Viễn quỳ gối, đưa tay dò xét mép giường.
Lý Truy Viễn nằm sấp, tay chạm sợi tóc dưới giường.Lý Truy Viễn nằm sấp, tay chạm sợi tóc dưới giường.

Và rồi, cậu nhìn thấy nó. Ở góc giường, một đứa trẻ đang cuộn tròn trong chăn, run rẩy vì sợ hãi. Đứa trẻ đó, trông y hệt cậu. Ký ức ùa về. Hình ảnh người mẹ, Lý Lan, ngày một lạnh lùng. Bà đưa cậu đến bác sĩ tâm lý, hy vọng nghe thấy con mình có bệnh. Khi một bác sĩ nói cậu hoàn toàn khỏe mạnh, bà thất vọng. Khi một bác sĩ khác chẩn đoán cậu có dấu hiệu tâm thần phân liệt, bà vẫn vô cảm. Cậu nhớ ánh mắt chán ghét của mẹ khi nhìn mình trong gương. Cậu nhớ giọt nước mắt bất lực của người cha.

Lý Truy Viễn hứng thú giao tiếp với vật thể vô hình.Lý Truy Viễn hứng thú giao tiếp với vật thể vô hình.
Lý Truy Viễn hoảng hốt nhận ra nhiều người dưới giường.Lý Truy Viễn hoảng hốt nhận ra nhiều người dưới giường.

Bản thể sợ hãi kia chính là phần cảm xúc mà cậu đã phải chôn giấu để làm mẹ hài lòng.

Lý Truy Viễn đối mặt bản thể sợ hãi đang co ro.Lý Truy Viễn đối mặt bản thể sợ hãi đang co ro.
Lý Lan nhìn bản thân và Lý Truy Viễn trong gương.Lý Lan nhìn bản thân và Lý Truy Viễn trong gương.

Bóng tối tan biến hoàn toàn. Chiếc giường giờ đây như một con thuyền trôi giữa một dòng sông đen kịt, lềnh bềnh vô số xác người. Nhưng cậu không còn sợ hãi. Cậu bình thản nằm xuống, đắp chăn và chìm vào giấc ngủ ngay trong cơn ác mộng.

Bóng tối tan biến, Lý Truy Viễn đứng dậy.Bóng tối tan biến, Lý Truy Viễn đứng dậy.

Sáng hôm sau, Lý Truy Viễn thức giấc, cảm thấy một sự sảng khoái chưa từng có. Những sợi chỉ đen trên người cậu đã tự đứt lìa. Cậu hít một hơi thật sâu, đón lấy ánh nắng ban mai rực rỡ.

Lý Truy Viễn giữa ác mộng sông xác đen kịt.Lý Truy Viễn giữa ác mộng sông xác đen kịt.
Lý Truy Viễn thức dậy, tinh thần sảng khoái, sợi chỉ đứt.Lý Truy Viễn thức dậy, tinh thần sảng khoái, sợi chỉ đứt.
Lý Truy Viễn hít thở sâu, đón nắng ban mai.Lý Truy Viễn hít thở sâu, đón nắng ban mai.

Dưới sân, dì Lưu đã chuẩn bị bữa sáng. Ở phía xa, Tần Ly cũng đang ăn sáng, vẫn là dáng vẻ tỉ mỉ, máy móc. Cậu thấy bà lão định đưa cho cô bé một quả trứng vịt muối, nhưng Tần Ly đột nhiên run rẩy, bà lão vội vàng cất đi. Ăn xong, cô bé lại ôm ghế ra ngồi ở ngưỡng cửa, mắt nhìn vô định.

Lý Truy Viễn ăn sáng, Dì Lưu gọi từ xa.Lý Truy Viễn ăn sáng, Dì Lưu gọi từ xa.
Tần Ly mặc sườn xám ăn sáng tỉ mỉ.Tần Ly mặc sườn xám ăn sáng tỉ mỉ.
Tần Ly run rẩy, Liễu Ngọc Mai cất trứng vịt muối.Tần Ly run rẩy, Liễu Ngọc Mai cất trứng vịt muối.
Tần Ly ngồi bất động ngưỡng cửa, nhìn thẳng.Tần Ly ngồi bất động ngưỡng cửa, nhìn thẳng.

Bà lão, người mà Truy Viễn biết tên là Liễu Ngọc Mai, vẫy cậu lại gần. Bà muốn tặng cậu một chiếc nhẫn ngọc làm quà gặp mặt, nhưng cậu lễ phép từ chối. Thay vào đó, cậu chủ động pha trà cho bà. Thao tác điêu luyện của cậu khiến bà lão rất ngạc nhiên và thích thú.

Liễu Ngọc Mai mời Lý Truy Viễn lại gần xem.Liễu Ngọc Mai mời Lý Truy Viễn lại gần xem.
Lý Truy Viễn từ chối nhẫn ngọc của Liễu Ngọc Mai.Lý Truy Viễn từ chối nhẫn ngọc của Liễu Ngọc Mai.
Lý Truy Viễn pha trà điêu luyện cho Liễu Ngọc Mai.Lý Truy Viễn pha trà điêu luyện cho Liễu Ngọc Mai.

Lý Tam Giang lảo đảo đi xuống, mặt mày bơ phờ sau một đêm ác mộng. Đúng lúc đó, ông, bà Truy Viễn đến thăm, mang theo ít đồ. Lý Tam Giang lại được dịp cằn nhằn họ vài câu cho hả giận rồi mới để họ đi.

Lý Tam Giang cằn nhằn gia đình thăm nom.Lý Tam Giang cằn nhằn gia đình thăm nom.

Truy Viễn tò mò hỏi ông nội về tầng hầm. Cậu tha thiết muốn xem những cuốn sách cũ mà ông nói cất ở đó. Lý Tam Giang vui vẻ đồng ý.

Nhưng ngay khi Truy Viễn chuẩn bị đi khám phá kho báu của mình, một bóng người gù lưng quen thuộc xuất hiện ở đầu ngõ. Đó là Ngưu Phúc.

"Chú Tam Giang, chú Tam Giang ơi, tôi đến cầu xin chú đây!"

Theo bản năng, Truy Viễn quay mặt đi để tránh nhìn vào cái lưng gù của ông ta. Nhưng cũng chính vì cái quay đầu đó, cậu đã chứng kiến một cảnh tượng không thể tin nổi.

Tần Ly nhìn chằm chằm lưng gù Ngưu Phúc.Tần Ly nhìn chằm chằm lưng gù Ngưu Phúc.

Tần Ly, cô bé bất động như một bức tượng từ hôm qua đến giờ, đã từ từ quay đầu.

Ánh mắt vô hồn của cô, lần đầu tiên có tiêu cự, đang nhìn chằm chằm vào cái lưng gù của Ngưu Phúc.

Cô bé… có thể nhìn thấy.

(Hết phần 6)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 6: