“Người sống đi đường dương, người chết đi đường âm. Ông để Tiểu Viễn Hầu đi dẫn xác, tức là để thằng bé này đi đường âm, nhiễm quỷ khí! Ông có biết không, thằng bé có thể đã bị ông làm cho có thể ‘đi âm’ rồi đấy?”

Lý Truy Viễn và Thúy Thúy vui vẻ ăn cơm.Lý Truy Viễn và Thúy Thúy vui vẻ ăn cơm.

Giọng Lưu Kim Hà đanh lại, ném thẳng từng chữ vào mặt Lý Tam Giang.

Mọi chuyện bắt đầu từ bữa cơm trưa. Hai đứa trẻ ríu rít trong bếp, còn ngoài sảnh đường, không khí nặng như chì.

Lưu Kim Hà vẻ mặt nặng nề trong sảnh đường.Lưu Kim Hà vẻ mặt nặng nề trong sảnh đường.

“Mẹ, thằng bé Tiểu Viễn Hầu, có thật là nhìn thấy không ạ?” Lý Cúc Hương lo lắng hỏi.

Lý Cúc Hương hỏi Lưu Kim Hà về khả năng đặc biệt.Lý Cúc Hương hỏi Lưu Kim Hà về khả năng đặc biệt.

Lưu Kim Hà rít một hơi thuốc dài, làn khói đặc quánh không che nổi ánh mắt sắc lẹm của bà.

Lưu Kim Hà hút thuốc, đánh giá về Lý Truy Viễn.Lưu Kim Hà hút thuốc, đánh giá về Lý Truy Viễn.

“Con gái à, con không hiểu đâu. Thằng bé này đã không còn là thông minh bình thường nữa rồi. Nó có thể nhanh chóng tính toán rõ tình hình, tự điều chỉnh bản thân, ngay cả trong chuyện… gặp ma. Đợi nó trưởng thành, sống với người như vậy, thật sự rất vô vị. Nó chỉ cần nhìn con một cái là có thể nhìn thấu con rồi. Lạnh lùng, vô tình.”

Lý Cúc Hương không chịu nổi, vội vã đạp chiếc xe ba bánh đi tìm chú Tam Giang, bỏ lại sau lưng tiếng thở dài của mẹ.

Lý Cúc Hương đạp xe ba bánh rời đi.Lý Cúc Hương đạp xe ba bánh rời đi.

Trong bếp, Thúy Thúy, cô cháu gái vốn được nuông chiều, nay lại chủ động tranh dọn bát đũa. “Anh Viễn Hầu, anh cứ để đấy em làm cho.”

Thúy Thúy chủ động dọn dẹp bát đũa, nói chuyện với Lý Truy Viễn.Thúy Thúy chủ động dọn dẹp bát đũa, nói chuyện với Lý Truy Viễn.

Chẳng bao lâu sau, Lý Tam Giang đã có mặt.

Lý Tam Giang đến, trò chuyện cùng Lưu Kim Hà.Lý Tam Giang đến, trò chuyện cùng Lưu Kim Hà.

Trong căn phòng chật chội chất đầy đồ nghề, hai người già đối mặt.

Lý Tam Giang và Lưu Kim Hà hút thuốc đầy căng thẳng.Lý Tam Giang và Lưu Kim Hà hút thuốc đầy căng thẳng.

“Đêm qua ông đã làm chuyện tốt gì!” Lưu Kim Hà gằn giọng.

“Việc tích đức.” Lý Tam Giang đáp cộc lốc.

“Ông…” Bà như nghĩ đến một khả năng kinh hoàng. “Cái lão già đáng ngàn đao này, không phải ông lại để Tiểu Viễn Hầu đi dẫn xác đấy chứ?”

Lưu Kim Hà giận dữ mắng Lý Tam Giang.Lưu Kim Hà giận dữ mắng Lý Tam Giang.

Lý Tam Giang im lặng, chỉ châm điếu thuốc. Sự im lặng đó là một lời thú tội.

Lưu Kim Hà gào lên, nước bọt bắn cả vào mặt ông lão: “Ông đang tạo nghiệp đó!”

Lý Tam Giang lúc này mới sững người, trong đầu chợt hiện lên cảnh đêm qua, Tiểu Viễn Hầu chỉ tay xuống sông, hỏi: “Không đợi cô ấy sao?”

“Bốp!” Lão ngồi phịch xuống ghế, mồ hôi lạnh túa ra. Lời của Lưu Kim Hà, có lẽ là thật.

Lý Tam Giang sốc, nhận ra Lý Truy Viễn có thể 'đi âm'.Lý Tam Giang sốc, nhận ra Lý Truy Viễn có thể 'đi âm'.

Thấy ông lão đã hiểu ra, Lưu Kim Hà dịu giọng: “May là tình hình chưa nghiêm trọng, vẫn có thể kéo về được.”

Lý Tam Giang ánh mắt kiên định: “Tôi sẽ cắt đứt cho nó!”

“Cắt thế nào?”

“Tôi sẽ cho Tiểu Viễn Hầu xuất gia, ở với tôi một thời gian, tôi sẽ làm hoạt trai cho nó.”

Lý Tam Giang đề xuất giải pháp 'làm hoạt trai'.Lý Tam Giang đề xuất giải pháp 'làm hoạt trai'.

Làm trai cho người sống, tức là gánh lấy vận rủi của người đó về mình. Một cái giá không hề nhỏ.

Lý Tam Giang không chần chừ, bước ra khỏi cửa, gọi lớn: “Tiểu Viễn Hầu, lại đây, thái gia đưa con về nhà!”

Lý Tam Giang nắm tay Lý Truy Viễn rời khỏi nhà.Lý Tam Giang nắm tay Lý Truy Viễn rời khỏi nhà.

Nghi lễ xuất gia diễn ra đơn giản ngay trên bãi đất trước nhà. Một chiếc bàn, một đôi nến, ba bát rượu. Lý Tam Giang nắm tay Lý Truy Viễn đi quanh bàn ba vòng, miệng lẩm nhẩm khấn vái. Cuối cùng, cậu bé hắt bát rượu cuối cùng về phía gia đình đang đứng trong ngưỡng cửa.

Lý Truy Viễn thực hiện nghi thức lễ xuất gia.Lý Truy Viễn thực hiện nghi thức lễ xuất gia.

Lễ xong, Lý Tam Giang cõng Lý Truy Viễn lên lưng. Cậu bé quay lại, vẫy tay chào mọi người. Dưới ánh chiều tà màu cam ấm, cảnh tượng ấy như một bức ảnh cũ, khắc sâu vào tâm trí cậu.

Lý Truy Viễn vẫy tay chào gia đình, hoàng hôn buông xuống.Lý Truy Viễn vẫy tay chào gia đình, hoàng hôn buông xuống.

Hai ông cháu đi dọc bờ ruộng.

Lý Truy Viễn ngửi mùi lúa, Lý Tam Giang cạnh bên.Lý Truy Viễn ngửi mùi lúa, Lý Tam Giang cạnh bên.

“Ông nội, cháu không ngửi thấy mùi lúa thơm như trong sách.”

Lý Tam Giang cười khà khà. “Đồ ngốc. Đợi lúa được thu hoạch, phơi khô, nấu thành cơm, cái mùi thơm đấy, chẳng phải từ xa cũng ngửi thấy sao?”

Lý Tam Giang dạy Lý Truy Viễn về giá trị lúa.Lý Tam Giang dạy Lý Truy Viễn về giá trị lúa.

Ông lão bỗng trầm ngâm: “Cháu chưa từng thực sự đói, nên không thể hiểu được đâu. Trước giải phóng, ông cũng từng xông pha Thượng Hải, làm trong đội chuyên chở xác.”

Lý Tam Giang kể chuyện cũ đội chuyên chở xác.Lý Tam Giang kể chuyện cũ đội chuyên chở xác.

“Mỗi sáng sớm, chúng tôi đi thu gom những thi thể trên đường, trong ngõ hẻm. Lúc khá giả thì có vài cái quan tài được quyên tặng, nhưng không phải mỗi người một cái, mà là rất nhiều người chen chúc vào nhau, nhét không vừa thì cố mà nhét.”

Thượng Hải xưa: Đội vận chuyển xác vật lộn quan tài.Thượng Hải xưa: Đội vận chuyển xác vật lộn quan tài.

“Nếu vào mùa đông, cả nhà người ta có thể chết cóng co quắp lại với nhau ngoài đường. Đó là Thượng Hải hoa lệ đó cháu ạ. Giàu có là thế, mà mỗi ngày vẫn có người chết đói.”

Mùa đông Thượng Hải, người dân đông cứng ngoài đường.Mùa đông Thượng Hải, người dân đông cứng ngoài đường.

Lý Truy Viễn ôm chặt cổ ông hơn, thì thầm: “Ông nội bên nội của cháu cũng kể, hồi nhỏ làm tá điền cho địa chủ, nếu không phải sống không nổi, ông ấy đã không đi làm cách mạng.”

Lý Tam Giang khựng lại. “Cái gì? Cái ông nội ở Kinh thành của cháu á?”

Lý Tam Giang ngạc nhiên khi Lý Truy Viễn kể về ông nội.Lý Tam Giang ngạc nhiên khi Lý Truy Viễn kể về ông nội.

“Vâng ạ.”

“Chậc, chậc chậc!” Lý Tam Giang không biết nói gì hơn. Một gia đình như vậy, đáng lẽ mẹ cháu phải hết lòng chăm sóc mới phải.

“Mẹ cháu và bà nội bên nội không hợp nhau đâu ạ.”

Lý Truy Viễn giải thích quan hệ gia đình phức tạp.Lý Truy Viễn giải thích quan hệ gia đình phức tạp.

Lý Tam Giang thở dài. Thôi thì chuyện người lớn, trẻ con biết gì.

Lý Tam Giang thở dài lo lắng về tên họ.Lý Tam Giang thở dài lo lắng về tên họ.

“Tiểu Viễn Hầu, nghe ông khuyên, sau này về Kinh thành, phải thân với ông bà nội cháu nhé.”

“Cháu không đi đâu ạ,” cậu bé đáp chắc nịch. “Đi rồi mẹ cháu sẽ không vui. Nếu mẹ không vui, mẹ sẽ không cần Tiểu Viễn nữa.”

Lý Truy Viễn kiên quyết không làm mẹ buồn.Lý Truy Viễn kiên quyết không làm mẹ buồn.

Lý Tam Giang đành đổi chủ đề: “Cháu có mang bài tập về không?”

“Cháu không mang về ạ,” cậu bé tinh ranh đáp.

Lý Truy Viễn tinh ranh nói không mang bài tập về.Lý Truy Viễn tinh ranh nói không mang bài tập về.

Chẳng mấy chốc, hai ông cháu đã đến nơi. Sân nhà Lý Tam Giang rộng gấp mấy lần nhà cậu, bên trong như một xưởng lớn. Nửa bên xếp bàn ghế bát đĩa, nửa bên là những hình nhân, nhà giấy, ngựa giấy đủ loại.

Ông cháu Lý Tam Giang đến nhà mới rộng lớn.Ông cháu Lý Tam Giang đến nhà mới rộng lớn.
Nội thất nhà Lý Tam Giang, xưởng đồ mã và bàn ghế.Nội thất nhà Lý Tam Giang, xưởng đồ mã và bàn ghế.

Giữa xưởng, một người phụ nữ đang tỉ mỉ tô màu cho một hình nhân.

Lưu Mạn Đình tỉ mỉ tô màu hình nhân giấy.Lưu Mạn Đình tỉ mỉ tô màu hình nhân giấy.

“Đình Hầu, đây là chắt của tôi, Lý Truy Viễn.”

“Dì Đình ạ.” Lý Truy Viễn lễ phép chào.

Lý Truy Viễn lễ phép chào dì Lưu Mạn Đình.Lý Truy Viễn lễ phép chào dì Lưu Mạn Đình.

Dì Lưu Mạn Đình có vẻ rất mến cậu bé, liền dẫn cậu lên lầu xem phòng.

Lưu Mạn Đình dẫn Lý Truy Viễn lên lầu.Lưu Mạn Đình dẫn Lý Truy Viễn lên lầu.

Căn phòng sạch sẽ nhưng đơn sơ. Sau khi dì Lưu đi lấy đồ dùng, Lý Truy Viễn bước ra sân thượng rộng lớn trên tầng hai. Từ đây có thể nhìn bao quát cả khoảng sân, con sông nhỏ và những cánh đồng lúa xa xa.

Ánh mắt cậu bé vô tình dịch xuống căn nhà trệt phía đối diện.

Và rồi, cậu bé sững lại.

Ngồi trên chiếc ghế đẩu ngay ngưỡng cửa, dưới vệt nắng hoàng hôn cuối cùng, là một cô bé trạc tuổi cậu. Cô bé mặc một bộ đồ cổ điển tinh xảo, khuôn mặt trắng nõn, xinh đẹp như một tác phẩm nghệ thuật không tì vết. Cô bé chỉ ngồi đó, lặng lẽ nhìn về phía trước.

Cô bé ngồi bên ngưỡng cửa, ánh hoàng hôn.Cô bé ngồi bên ngưỡng cửa, ánh hoàng hôn.

Lý Truy Viễn đứng trên sân thượng, bất giác nín thở. Cậu không thể rời mắt, lòng dấy lên một câu hỏi: Cô bé ấy… là ai?

(Hết phần 5)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 5: