Lý Truy Viễn bất giác kéo cao cổ áo, dù tiết trời không hề lạnh. Lời của chú cảnh sát Đàm Vân Long cứ văng vẳng bên tai.

“Cách tự sát của bà ấy là cắt cổ họng trước mặt mọi người.”

Lý Truy Viễn kéo cổ áo lên sau khi nghe tin sốc.Lý Truy Viễn kéo cổ áo lên sau khi nghe tin sốc.

Vậy thì đúng là tự sát rồi, không còn uẩn khúc nào khác. Nhưng kẻ đứng sau, kẻ đã đến thăm mẹ của Trịnh Hải Dương ngay trước khi bà qua đời, Chu Xương Dũng, lại đang ở ngay tại Thạch Cảng này. Lý Truy Viễn ngẩng đầu, anh hiểu ngay tại sao chú Đàm lại tìm mình.

“Chú Đàm, chú đến vì Trịnh Hải Dương.”

Đàm Vân Long gật đầu, trong lòng nhẹ nhõm. Nói chuyện với cậu trai trẻ này thật sự dễ dàng hơn nhiều so với đứa con trai ngốc của mình.

Đàm Vân Long gật đầu nhẹ nhõm khi trò chuyện cùng Lý Truy Viễn.Đàm Vân Long gật đầu nhẹ nhõm khi trò chuyện cùng Lý Truy Viễn.

“Phải. Địa chỉ khách sạn mà Chu Xương Dũng để lại là ở thị trấn của chúng ta.”

Đúng lúc đó, Trịnh Hải Dương tan học, cậu ngạc nhiên khi thấy cha con nhà họ Đàm đứng đợi.

“Anh Bân, chú Đàm, sao mọi người lại ở đây?”

Đàm Vân Long trừng mắt nhìn con trai, ra lệnh: “Con và Hải Dương vào căng tin ăn cơm, sau đó đi học buổi tối cùng nó.”

“Hả?” Đàm Văn Bân sững người. Được nghỉ học buổi tối là niềm tự hào của cậu cơ mà!

Thấy ánh mắt sắc như dao của cha, Đàm Văn Bân lập tức rụt cổ, khúm núm. “Dạ!”

Đàm Văn Bân kinh ngạc quỳ gối trước ánh mắt của Đàm Vân Long.Đàm Văn Bân kinh ngạc quỳ gối trước ánh mắt của Đàm Vân Long.

Cậu vội vàng kéo tay bạn: “Đi thôi Hải Dương, không đi là bố anh rút thắt lưng ra phang anh ngay tại cổng trường đấy.”

Khi hai cậu trai đi vào, hai cảnh sát mặc thường phục cũng lặng lẽ đi theo sau, bắt đầu nhiệm vụ bảo vệ.

Trịnh Hải Dương, Đàm Văn Bân và cảnh sát mặc thường phục vào căng tin.Trịnh Hải Dương, Đàm Văn Bân và cảnh sát mặc thường phục vào căng tin.

“Tiểu Viễn, chúng ta đến khách sạn xem thử.”

“Chú Đàm, đợi cháu một lát.” Lý Truy Viễn chạy đến chiếc xe ba gác, giải thích ngắn gọn với A Ly. Cô gái chỉ lặng lẽ gật đầu, luôn tin tưởng mọi việc anh làm.

Lý Truy Viễn giải thích, A Ly bình thản lắng nghe bên xe ba gác.Lý Truy Viễn giải thích, A Ly bình thản lắng nghe bên xe ba gác.

Hai người phóng xe máy đến khách sạn Hạnh Phúc. Bên cạnh lối vào là một tiệm cắt tóc kỳ lạ. Bên trong không có ghế cắt tóc hay dụng cụ, chỉ có một chiếc ghế sofa và hai người phụ nữ trang điểm đậm ngồi vắt chéo chân. Biển hiệu ngoài chữ “cắt tóc” còn có thêm “massage, ngâm chân”.

Biển hiệu "cắt tóc" với dịch vụ lạ cùng phụ nữ trang điểm ngồi bên trong.Biển hiệu "cắt tóc" với dịch vụ lạ cùng phụ nữ trang điểm ngồi bên trong.

Họ đi thẳng lên tầng hai. Căn phòng Chu Xương Dũng từng ở đã được yêu cầu giữ nguyên. Vừa mở cửa, một không khí ẩm ướt đã phả ra. Đàm Vân Long cau mày nhìn sàn nhà loang lổ vết nước. “Chỗ này bị gì vậy?”

Ông chủ khách sạn gãi đầu: “Bắt đầu rò rỉ từ tối qua, chúng tôi cũng không rõ nguyên nhân.”

Lý Truy Viễn quỳ xuống, chạm nhẹ ngón tay vào vũng nước còn sót lại. Nó hơi nhớp nháp. Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng anh. Đây là đặc điểm của nước rỉ ra từ thi thể.

Lý Truy Viễn quỳ xuống kiểm tra vết nước nhớp nháp trên sàn phòng khách sạn.Lý Truy Viễn quỳ xuống kiểm tra vết nước nhớp nháp trên sàn phòng khách sạn.

“Ngoài ông ta, có ai khác vào phòng này không?” Đàm Vân Long hỏi, giọng nghiêm nghị.

Ông chủ xua tay vội vã: “Không, không có ai cả.”

Câu trả lời quá chắc chắn. Đàm Vân Long nheo mắt: “Cho ông một cơ hội nữa. Nếu ông bao che tội phạm, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”

Ông chủ toát mồ hôi, cuối cùng lí nhí: “Có… A Mĩ ở tiệm cắt tóc dưới lầu đã vào.”

Họ lập tức xuống tiệm cắt tóc. Vừa thấy Đàm Vân Long, một người phụ nữ đã đứng dậy định kéo cửa cuốn xuống.

Một phụ nữ kéo cửa cuốn xuống khi Đàm Vân Long bước vào tiệm.Một phụ nữ kéo cửa cuốn xuống khi Đàm Vân Long bước vào tiệm.

Khi Đàm Vân Long rút giấy tờ cảnh sát ra, hai người phụ nữ tái mặt. Người tên A Mĩ run rẩy thừa nhận có vào phòng đó.

Lý Truy Viễn liền nhắc: “Phòng của ông ta rất ẩm, sàn nhà có nhiều nước.”

“À, tôi nhớ rồi!” A Mĩ kêu lên. “Là người đàn ông đó! Nhưng tôi không làm gì cả. Ông ta chỉ đưa tiền rồi bảo tôi đi đun nước cho ông ta uống. Ông ta nói khát lắm. Tôi đã đun rất nhiều ấm nước, rồi ông ta bảo tôi đi.”

A Mĩ kể lại việc đun rất nhiều nước cho người đàn ông khát.A Mĩ kể lại việc đun rất nhiều nước cho người đàn ông khát.

Theo lời A Mĩ, gã đàn ông đó cao gầy, da đen sạm vì cháy nắng, và luôn mang theo một chiếc cặp đen. Miêu tả này hoàn toàn khớp với người đã đến bệnh viện tâm thần.

Rời khỏi khách sạn, họ đến thẳng nhà Trịnh Hải Dương. Ngôi nhà hai tầng mới xây vẫn còn vương không khí tang tóc. Trong sân, Đàm Vân Long châm một điếu thuốc, rít một hơi dài, vẻ mặt đầy ưu tư.

Đàm Vân Long trầm ngâm hút thuốc lá trong sân nhà.Đàm Vân Long trầm ngâm hút thuốc lá trong sân nhà.

Ông bà của Trịnh Hải Dương đã biết tin con dâu qua đời và tỏ ra vô cùng lo sợ khi nghe rằng cháu trai mình có thể gặp nguy hiểm. Nhưng khi được hỏi về những đồ vật đặc biệt hay người lạ ghé qua, họ lại quả quyết là không có. Đàm Vân Long biết họ đang nói dối.

Lý Truy Viễn không vào nhà. Anh lặng lẽ đi quanh sân, rút từ trong túi ra mấy lá bùa giấy vàng, cẩn thận dán lên cổng và cửa chính.

Lý Truy Viễn dán bùa giấy bảo vệ quanh nhà Trịnh Hải Dương.Lý Truy Viễn dán bùa giấy bảo vệ quanh nhà Trịnh Hải Dương.

“Chú Đàm,” Lý Truy Viễn nói khi thấy ông đi ra, “Liệu có khả năng Chu Xương Dũng đến đây không phải để hại người, mà là để lấy một thứ gì đó không?”

Đàm Vân Long giật mình. Đây là một hướng suy nghĩ ông chưa từng nghĩ tới.

“Cháu nghĩ có thể bảo Trịnh Hải Dương về nhà, để chính cậu ấy hỏi ông bà. Người nhà hỏi nhau có lẽ sẽ dễ hơn.”

Đàm Vân Long nhìn cậu trai trẻ với ánh mắt tán thưởng. “Phải rồi, cách hay đấy.”

Bóng tối dần buông, nhưng một mối nguy hiểm còn lớn hơn vẫn đang ẩn nấp đâu đó trong thị trấn nhỏ này, và nó đang nhắm vào một thứ mà chỉ người trong nhà mới biết.

(Hết phần 104)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 104: