“Chú, việc không thuộc bổn phận của chú, dù chú có đứng ngay trước mặt, chai nước tương có đổ, chú cũng không thò tay ra đỡ.”Chú Tần và Lý Truy Viễn đối thoại bí ẩn.
“Thật ạ?”
“Thật.”
Lý Truy Viễn im lặng. Cậu bé ngồi trên khung chiếc xe đạp “hai tám” cũ kỹ, cảm nhận từng vòng quay của bánh xe và sự vững chãi của người đàn ông đang chở mình. Cậu biết, câu nói bâng quơ của chú Tần mang một ẩn ý sâu xa, một lời cảnh báo, một sự phân định ranh giới vô hình. Chú Tần và Lý Truy Viễn đối thoại bí ẩn.
Mọi chuyện bắt đầu vào buổi sáng hôm đó. Sau khi Lý Tam Giang, Lưu Kim Hà và Sơn đại gia được Nhuận Sinh đẩy xe ba gác đưa xuống con đập để đi lo liệu tang sự, căn nhà lại trở về với vẻ tĩnh lặng thường ngày. Trong sân, chú Tần tỉ mỉ chẻ những thanh gỗ để làm đồ mã. Trong nhà, dì Lưu chăm chú tô màu cho người giấy mới. Liễu Ngọc Mai thư thái ngồi uống trà trước hiên phòng, còn trên gác, Lý Truy Viễn và Tần Ly vẫn chuyên chú đọc sách như mọi khi. Cậu bé thậm chí còn nghiêm túc tập một bài thể dục giữa giờ để giãn gân cốt. Nhuận Sinh đẩy xe ba gác chở các trưởng bối.
Chú Tần tỉ mỉ chẻ gỗ trên đập.
Dì Lưu tô màu cho người giấy mới.
Liễu Ngọc Mai thư thái uống trà.
Lý Truy Viễn và Tần Ly chuyên chú đọc sách.
Lý Truy Viễn nghiêm túc tập thể dục giữa giờ.
Thế nhưng, sự bình yên ấy không thể khỏa lấp nỗi lo âu trong lòng Lý Truy Viễn. Cậu quyết định phải đi xem sao. Lấy cớ thái gia để quên vật quan trọng, cậu vào hầm lấy ra một thanh kiếm gỗ đào cũ. Sau một hồi thuyết phục khéo léo, cậu đã khiến chú Tần đồng ý chở mình đi. Khi chiếc xe đạp lăn bánh, Tần Ly vô thức bước theo, nhưng bị bà nội giữ lại, ánh mắt cô bé khẽ lung lay. Lý Truy Viễn cầm kiếm gỗ đào từ hầm.
Tần Ly bị giữ lại, ánh mắt lung lay.
Chú Tần và Lý Truy Viễn đạp xe.
Và giờ, sau lời cảnh báo của chú Tần, Lý Truy Viễn chỉ đáp một tiếng: “Chú, cháu biết rồi.”
Chẳng bao lâu, phía trước đã hiện ra một khu vực đang tổ chức tang lễ. Lý Truy Viễn vờ mệt, đòi xuống xe nghỉ ngơi, chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc “dã ngoại” bất đắc dĩ. Cậu hiểu rõ quy tắc của chú Tần. Chỉ khi nào thanh kiếm được trao tận tay thái gia, nhiệm vụ của chú mới hoàn thành, và chú mới không bỏ mặc cậu. Cuối cùng, hai người cũng đến nơi. Lý Truy Viễn chạy ào tới, níu chặt lấy áo thái gia, gương mặt tỏ vẻ tủi thân, thành công được cho phép ở lại. Lý Truy Viễn giả vờ mệt, chuẩn bị dã ngoại.
Lý Truy Viễn níu chặt Lý Tam Giang.
Buổi lễ chay diễn ra trên một sân đập cũ. Tám vị đạo sĩ mặc đạo bào đang thực hiện nghi thức quanh bàn thờ. Con gái út của người đã khuất, Ngưu Liên, khóc than thảm thiết, lời lẽ tuôn ra như một bài rap ai oán, kể lể công lao của người mẹ quá cố. Lý Truy Viễn lại gần Lý Tam Giang, tò mò hỏi chuyện. Thái gia cười lạnh, kể rằng ba anh em nhà này lần trước tổ chức tang lễ cho mẹ quá keo kiệt, đến nỗi dân làng chẳng ai thèm đến phúng viếng lần hai. Dù vậy, các đầu bếp vẫn bận rộn chuẩn bị cỗ chay trong bếp. Tám đạo sĩ thực hiện nghi thức tang lễ.
Ngưu Liên bi ai khóc than mẹ quá cố.
Lý Truy Viễn và Lý Tam Giang trò chuyện đám tang.
Đầu bếp bận rộn chuẩn bị cỗ chay.
Lý Truy Viễn quan sát những người còn lại. Dì Lưu Kim Hà ngồi sau bàn thờ, khói hương nghi ngút, miệng không ngừng niệm kinh. Sơn đại gia ngồi ở góc Tây Bắc, vị trí phá tà, tay cầm điếu thuốc lào rít liên tục. Nhuận Sinh thì không ngừng nghỉ, xoay tròn cây cờ phướn cao quá đầu. Chỉ có thái gia là an nhiên nhất, ngồi dưới mái hiên uống trà. Lưu Kim Hà niệm kinh sau bàn thờ, khói hương nghi ngút.
Sơn đại gia hút thuốc lào, ngồi góc Tây Bắc.
Nhuận Sinh xoay cờ phướn không ngừng nghỉ.
Thái gia an nhiên uống trà dưới mái hiên.
Chiều muộn, Nhuận Sinh đói bụng, bưng bát cơm ra ăn. Cậu ta mời Lý Truy Viễn ăn cùng, còn chú Tần thì vẫn đứng bất động ở rìa mái hiên, nhất quyết không ăn. Nhuận Sinh cắm một nén hương vào bát cơm, đợi hương tàn thì trộn tro vào rồi ăn ngấu nghiến, giải thích rằng nếu không làm vậy, cậu ăn sẽ không thấy ngon mà còn buồn nôn. Nhuận Sinh mời Lý Truy Viễn ăn cơm chiều.
Chú Tần đứng bất động ở rìa mái hiên.
Nhuận Sinh trộn tro hương vào cơm và ăn.
Hoàng hôn buông xuống, đoàn người rước tang lễ đi đến mộ phần. Đó chỉ là một nấm mồ đất sơ sài. Sau nghi thức, khi mọi người chuẩn bị ra về, cảnh tượng kinh hoàng đã xảy ra. Ngưu Liên bỗng dưng điên cuồng, dùng hai tay không đào bới mộ mẹ mình. Đoàn người rước tang lễ đi đến mộ.
Ngưu Liên đào mộ mẹ bằng tay không.
Trời tối hẳn, không khí trở nên quỷ dị. Trong lều tang, thái gia đã ngủ gật từ lúc nào. Lý Truy Viễn và Nhuận Sinh ngồi chơi bài. Chơi được một lúc, Lý Truy Viễn chợt nhận ra chú Tần đã biến mất. Một cảm giác bất an dâng lên. Cậu nhìn Nhuận Sinh, nhìn người hạ bài đối diện, rồi hét lớn: “Anh mở mắt ra mà nhìn xem, chúng ta đâu có nhà trên nhà dưới nào đâu!!!”
Nhuận Sinh ngơ ngác, rồi bừng tỉnh. “Đúng rồi, chúng ta chỉ có hai người mà!”
Ngay khoảnh khắc ấy, một cơn gió lạnh buốt thổi qua. Khung cảnh thay đổi. Lý Truy Viễn và Nhuận Sinh kinh hoàng nhận ra họ không còn ở trong lều, mà đang ngồi trên một nấm mồ lạnh lẽo. Lý Truy Viễn và Nhuận Sinh phát hiện ngồi trên nấm mồ.
Họ vội vàng chạy về phía lều tang. Bên trong, một cảnh tượng điên loạn bày ra. Lưu Kim Hà đang bò quanh bàn thờ như một con mèo. Sơn đại gia thì hành xử y hệt một con chó, bò quanh gốc cây và cào đất. Thấy Nhuận Sinh, cả hai lập tức lao vào tấn công. Lưu Kim Hà bò quanh bàn thờ như mèo.
Sơn đại gia hành xử như chó bên gốc cây.
Lưu Kim Hà và Sơn đại gia tấn công Nhuận Sinh.
“Anh phản công đi!” Lý Truy Viễn hét lên, “Sách nói, cách phá giải mê chướng là tát mạnh vào mặt chúng!”
Nghe lời cháu, Nhuận Sinh không do dự nữa. Cậu túm lấy Lưu Kim Hà, tát liên tiếp vào mặt bà. Sau đó, cậu quay sang ông nội mình, một cú đá, rồi hai cái tát trời giáng. Hai ông bà già cuối cùng cũng tỉnh lại.Nhuận Sinh tát liên tiếp Lưu Kim Hà.
Nhuận Sinh đá và tát Sơn đại gia.
Lý Truy Viễn vội đi tìm thái gia. Cậu bé tìm thấy ông vẫn đang dựa vào lan can, ngủ ngon lành giữa khung cảnh hỗn loạn, tiếng ngáy đều đều vang lên. Thái gia bình an vô sự. Nhưng sự khác biệt quá lớn này khiến Lý Truy Viễn không khỏi suy nghĩ.Lý Tam Giang ngủ ngon lành giữa hỗn loạn.
Chẳng lẽ, thứ tà ma kia lại e dè thái gia đến mức… không dám động thủ?
(Hết phần 12)