“Lý Tam Giang! Đồ súc sinh!”Sơn đại gia tức giận, tay cầm răng.
Giữa không gian tĩnh mịch của nhà tang lễ, tiếng gầm giận dữ của Sơn đại gia vang lên, xé toạc màn đêm. Miệng ông đầy máu, tay run run cầm một nắm răng vừa rụng.
Lý Tam Giang đang thiu thiu ngủ trên ghế, giật bắn mình choàng tỉnh. Lão mơ màng nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại trên gương mặt vặn vẹo của Sơn đại gia. Lý Tam Giang choàng tỉnh, nhìn Sơn đại gia.
“Ấy, ông làm sao ra nông nỗi này?”
“Làm sao à? Ta bị chó tiểu vào người, bị đánh rụng cả hàm răng, quay lại thì thấy ngươi vẫn ngáy khò khò! Đồ súc sinh!”
Lý Tam Giang lơ đễnh đảo mắt, rồi lại ngạc nhiên nhìn sang Lưu Kim Hà. Mặt bà sưng vù như hai cái bánh bao, khoé miệng lão giật giật, suýt thì bật cười. Lý Tam Giang ngạc nhiên nhìn Lưu Kim Hà.
“Lưu mù, cô cũng bị làm sao vậy?”
Lưu Kim Hà chỉ nhắm mắt, không buồn đáp. Cơn tức của bà đã lắng xuống, chỉ còn lại sự thừa nhận bất đắc dĩ về cái “bản lĩnh” tai quái của Lý Tam Giang.
Sơn đại gia cố nén giận, mấp máy đôi môi không còn răng: “Ngưu lão thái về rồi. Không phải quỷ, là tử đảo! Một xác chết biết đi!”
Lý Tam Giang lúc này mới sực tỉnh, vội hỏi: “Thế ba người nhà họ Ngưu đâu rồi?”
Đúng lúc đó, từ phía cánh đồng, một giọng nói ngô nghê vọng lại: “Mẹ ơi, con đói! Mẹ ơi, cơm chín chưa!”
Một bóng người mặc áo tang lao ra, chính là Ngưu Thụy. Hắn dang rộng hai tay như đứa trẻ tìm mẹ, dù đã ngoài năm mươi.Ngưu Thụy ngây thơ chạy tìm mẹ.
“Bắt hắn lại!” Lý Tam Giang hét lên. Lão và Nhuận Sinh, mỗi người một bên, lao tới đè nghiến Ngưu Thụy xuống đất. Lý Tam Giang, Nhuận Sinh khống chế Ngưu Thụy.
Ngưu Thụy vừa bị khống chế, phía xa, Ngưu Phúc lại xuất hiện. Hắn vừa xoay tròn tại chỗ vừa khóc lóc thảm thiết, não nề hơn cả tiếng khóc tang ban ngày. Ngưu Phúc xoay tròn, khóc lóc thảm thiết.
“Nhuận Sinh, đi bắt Ngưu Phúc lại!” Lý Tam Giang ra lệnh.
Ngay khi Nhuận Sinh vừa đi, bên bờ ruộng đối diện lại hiện ra một bóng người tả tơi. Đó là Ngưu Liên. Tóc tai cô ta rối bời, toàn thân dính đầy bùn đất và máu, bước đi xiêu vẹo về phía con mương. Ngưu Liên tả tơi, bước đi xiêu vẹo.
“Tiểu Viễn Hầu, mau giữ cô ấy lại!”
Âm thanh của thái gia lọt vào tai Lý Truy Viễn, nhưng cậu lại cảm thấy có gì đó không đúng. Ba người nhà họ Ngưu xuất hiện tuần tự một cách kỳ lạ, như thể được sắp đặt sẵn. Thay vì đuổi theo Ngưu Liên, cậu bé quyết định chạy về phía nhà kho tìm dây thừng và gọi người giúp. Lý Truy Viễn chạy nhanh đến nhà kho.
Nhưng vừa chạy được vài bước, Lý Truy Viễn bỗng dừng lại. Cậu quay đầu nhìn, cánh đồng phía sau đen kịt, thái gia và Nhuận Sinh đã biến mất không một dấu vết.
Một luồng gió lạnh thổi qua. Bên tai cậu vang lên tiếng gõ mõ và những câu niệm kinh hỗn loạn. Những bóng người mặc đạo bào xuất hiện, xoay vòng quanh cậu, pháp khí lăm lăm. Cả thế giới như chìm vào một ảo ảnh hỗn loạn. Mắt và tai cậu như bị lấp đầy bởi những thứ tạp nham, phiền nhiễu.Lý Truy Viễn giữa ảo ảnh hỗn loạn.
Để kiểm tra thực tại, Lý Truy Viễn đưa tay lên, cắn mạnh vào bắp tay mình. Vết răng và máu hiện ra, nhưng cảm giác đau đớn lại rất mơ hồ. Lý Truy Viễn cắn tay, kiểm tra thực tại.
“Cháu vẫn bị nó gài bẫy rồi.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên. Lý Truy Viễn quay lại, thấy chú Tần đang đứng đó, tay nắm chặt một con mèo đen cụt đuôi, què chân. Sự xuất hiện của chú mang lại cho cậu một cảm giác an toàn lạ thường.Chú Tần xuất hiện, tay nắm mèo đen.
“Chú ơi, mau cứu thái gia và mọi người.”
“Yên tâm, đi theo chú.” Chú Tần nắm tay cậu, nhưng Lý Truy Viễn lập tức nhận ra một đôi móng vuốt lông lá đang chạm vào cổ mình. Cậu vội nghiêng người né tránh, kéo dãn khoảng cách. Lý Truy Viễn né tránh Chú Tần bất ngờ.
“Tiểu Viễn, rốt cuộc cháu bị sao vậy!” Giọng chú Tần trở nên nghiêm khắc.
Lý Truy Viễn không đáp. Cậu nhìn chằm chằm vào con mèo đen. Khi chú Tần nói, đôi môi sứt sẹo của con mèo cũng cử động.
Ngay lập tức, mọi thứ trong tầm mắt cậu biến thành một màu đỏ máu. Lý Truy Viễn đứng yên, siết chặt nắm tay. Cậu sợ, nhưng không hoảng loạn. Cậu nhớ lại giấc mơ kinh hoàng về biển xác chết, và so với nó, ảo ảnh này chẳng còn đáng sợ nữa.Thế giới đỏ máu, Lý Truy Viễn đứng vững.
Ảo giác tan biến. Chú Tần mục rữa thành một vũng nước bẩn. Con mèo đen được tự do, nó lê lết thân tàn đến trước mặt Lý Truy Viễn. Mèo đen và Lý Truy Viễn đối mặt.
Nó giơ móng vuốt, vẫy vẫy, ra hiệu cho cậu đi theo. Mèo đen giơ móng vuốt, ra hiệu cho Lý Truy Viễn.
Lý Truy Viễn đứng im. Một cuộc đấu tranh nội tâm dữ dội diễn ra trong cậu. Cậu ghét cái bản tính lạnh lùng, phân tích của mình, nó khiến cậu xa cách với mọi người. Cậu sợ mình sẽ trở nên giống mẹ. Lý Truy Viễn ôm đầu, đấu tranh nội tâm dữ dội.
Cuối cùng, cậu hít một hơi thật sâu, nén lại con người lý trí của mình. Cậu đứng dậy, nhìn con mèo đen với ánh mắt thiện lương của một thiếu niên. Lý Truy Viễn đứng dậy, nhìn mèo đen với vẻ thiện lương.
“Ngươi cần ta giúp? Dẫn đường đi.”
Con mèo gật đầu, bắt đầu đi về phía trước. Lý Truy Viễn lặng lẽ đi theo. Mèo đen dẫn đường, Lý Truy Viễn lặng lẽ đi theo.
Khi đi qua một con mương nhỏ, con mèo đột nhiên biến mất. Lý Truy Viễn cúi xuống, nhìn vào khe hở giữa những tấm bê tông. Lý Truy Viễn nhìn xuống khe hở tấm bê tông.
Từ dòng nước đen ngòm, một khuôn mặt bà lão từ từ hiện ra, đối diện với cậu. Khuôn mặt bà lão hiện ra từ dòng nước mương.
Tiếng nước chảy ào lên, Ngưu lão thái đứng dậy từ trong mương. Bà không đi, mà như đang nổi lơ lửng. Cơ thể bà mục rữa, quần áo chỉ còn là những mảnh vải vụn. Bà từ từ bước ra khỏi mương, toàn thân ướt sũng. Ngưu lão thái nổi lơ lửng, cơ thể mục rữa trong mương.
Ngưu lão thái ướt sũng, bước ra khỏi mương.
Bà dẫn Lý Truy Viễn đến trước một căn nhà cấp bốn mục nát. Cánh cửa kẽo kẹt mở ra. Bên trong, ba anh em nhà họ Ngưu đang quỳ gục, khóc tang thảm thiết. Lý Truy Viễn đứng trước căn nhà cấp bốn mục nát.
Ba anh em Ngưu gia khóc tang trong căn nhà.
Ngưu lão thái, hay đúng hơn là con thi yêu được tạo thành từ bà và con mèo, bắt đầu kể lại câu chuyện bi thảm của mình. Một cuộc đời hy sinh cho con cái, để rồi khi về già, lại bị chính những đứa con mình nuôi lớn bỏ đói, hành hạ, và cuối cùng, bị con gái ruột ném xuống mương cho chết đuối.
Bà chỉ vào Ngưu Phúc đang khóc nức nở. “Vì nó, ta đã quỳ lạy bác sĩ. Vì nó, ta đã làm lụng trả nợ. Vì con gái, ta đã chia đều gia tài.”Ngưu lão thái chỉ vào Ngưu Phúc đang khóc tang.
Khi kể, khuôn mặt bà lão biến đổi, dần mọc ra những sợi lông tơ mịn. Khuôn mặt Ngưu lão thái biến đổi, mọc lông tơ mịn.
“Ta đã ăn thịt bà ấy,” con thi yêu thừa nhận. “Ta chết cùng bà ấy. Ta muốn báo thù!”
Cơ thể nó run lên vì tức giận, những con giun, con chuột chết không ngừng rơi ra. “Nhưng ta không thể! Bản năng làm mẹ của bà ấy vẫn còn. Chỉ cần ta giết một đứa, bà ấy sẽ trói buộc ta, không cho ta giết những đứa còn lại. Ta muốn cả ba đứa phải chịu báo ứng!”Ngưu lão thái tức giận, vật chất phân hủy rơi ra.
Lý Truy Viễn nhìn thẳng vào con thi yêu, trong đôi mắt cậu không có sự sợ hãi, chỉ có một sự bình tĩnh đến lạnh người. Cậu mỉm cười. Lý Truy Viễn mỉm cười, đề xuất cách báo ứng.
“Vậy thì đừng giết ai cả.”
“Cái gì?” Con thi yêu gầm lên, hai tay bóp chặt vai cậu.
“Không cần phải giết,” Lý Truy Viễn nói, giọng đều đều. “Hãy làm tàn phế một người, làm phế một người, làm điên một người. Rồi để chúng sống, nhìn những đứa con ngoan do chính chúng dạy dỗ sẽ chăm sóc và phụng dưỡng chúng ra sao.”
Cậu bé ngừng lại, nụ cười trên môi càng thêm sâu.
“Đó mới là sự báo ứng… tốt nhất dành cho chúng.”
Liệu con thi yêu có chấp nhận kế hoạch trả thù tàn độc nhưng cũng đầy nhân quả này không?
(Hết phần 13)