Việc tự xem bói cho chính mình, cái giá phải trả thật không nhỏ.
Năm giờ sáng, Lý Truy Viễn tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ. Anh xoa trán, nhìn về phía bàn học. Một vũng máu đã khô, nhuốm đỏ cả quyển vở bài tập. Anh khẽ rùng mình, gấp vội cuốn vở. Trước khi mất ý thức, hình như anh đã cố tính toán mệnh cách của chính mình. Xem ra, đó là một giới hạn không thể vượt qua.Lý Truy Viễn phát hiện máu trên vở.
Sau khi dọn dẹp và giặt giũ, Lý Truy Viễn không về phòng. Anh ra ban công, ngồi trên chiếc ghế mây, mặc cho cơn gió sớm se lạnh thổi vào mặt, cố gắng tìm lại chút tỉnh táo. Đèn phòng ngủ phía đông bật sáng. Qua khung cửa sổ, một bóng người lớn đang dịu dàng chải tóc cho một cô bé. Là A Li.Lý Truy Viễn ngồi ban công, đón gió sớm.
Bóng người chải tóc cho A Li qua cửa sổ.
Một lát sau, cô bé bước ra, ôm hộp cờ vây trong lòng. Thấy Lý Truy Viễn, cô bé liền đi tới, ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh. Thay vì trải bàn cờ như mọi khi, A Li khẽ khàng đặt bàn tay nhỏ ấm áp của mình, nắm lấy tay anh. Có lẽ, cô bé hy vọng sự ấm áp của mình có thể xoa dịu anh, giống như cách anh vẫn thường làm với cô. Cứ thế, hai đứa trẻ nắm tay nhau, im lặng ngắm nhìn những ngọn sóng lúa dập dờn, chứng kiến ánh bình minh dần thay thế sắc xám của bầu trời. Tần Li và Lý Truy Viễn nắm tay ngắm bình minh.
“Ách xì!” Lý Tam Giang bước ra, nhìn thấy hai đứa trẻ kề vai nhau, lòng ông chợt ấm lại. Từ ngày có Tiểu Viễn Hầu, ông lão vốn quen tiêu dao tự tại bỗng tìm thấy niềm vui của tuổi già.Lý Tam Giang nhìn Tần Li và Lý Truy Viễn.
Bữa sáng hôm nay ăn sớm, là món mì ăn liền nấu với trứng. Ăn hết hai bát mì, Lý Truy Viễn mới cảm thấy mình hoàn toàn hồi phục. Bên cạnh, Tần Li cũng đặt đũa xuống, cô bé ăn rất chậm. Lý Tam Giang ăn xong, chép miệng: “Mì này không ngon bằng mì dương xuân ở quán trong thị trấn.”Gia đình Lý ăn mì ăn liền bữa sáng.
Đúng lúc này, Lý Duy Hán và các bác đã tới. Lý Tam Giang xách hành lý lên. Bên trong, ông cẩn thận cất cả cây kiếm gỗ đào đã cùng ông chém giết yêu quỷ. Thấy Lý Truy Viễn chuẩn bị đi, Tần Li cúi đầu, ánh mắt buồn bã nhìn xuống bát mì anh vừa ăn xong. Ở góc sân, chú Tần Lực vừa vác về một bó tre lớn, chuẩn bị làm cho con gái một chiếc ghế mây mới. Gia đình nhà họ Lý đã tập trung đông đủ, chuẩn bị lên đường ra công trường. Lý Tam Giang xách hành lý và kiếm gỗ đào.
Tần Li buồn bã nhìn bát mì.
Tần Lực vác bó tre lớn.
Gia đình Lý tập trung chuẩn bị lên đường.
Đoàn người đi bộ dọc theo con đường nhựa, chẳng mấy chốc đã hợp cùng đoàn của thôn. Các bác của Lý Truy Viễn vừa đi vừa kể chuyện xưa. “Cái đê này là do chúng ta năm đó sửa.” “Cái hồ chứa nước này cũng là do chúng ta xây.” Giữa trưa, họ mới tới nơi. Một công trường thủy lợi khổng lồ hiện ra trước mắt, người đông như kiến. Đoàn người kéo dài trên đường nhựa.
Các bác Lý Duy Hán kể chuyện xưa.
Công trường thủy lợi khổng lồ, người tấp nập.
Sau bữa trưa với bánh hành lá cuộn, mọi người bắt đầu công việc. Lý Truy Viễn không phải lao động, nhưng anh cũng đi theo giúp một nhóm sinh viên đại học đang làm công tác khảo sát. Anh được phân công giữ một cây dùi gỗ làm mốc.Lý Truy Viễn hỗ trợ sinh viên khảo sát.
Giữa lúc ấy, từ công trường xa xa truyền đến tiếng xôn xao, có người la lớn: "Đào ra đồ rồi!"
Tin tức nhanh chóng lan ra, người ta đào được một ngôi miếu nhỏ. Điều kỳ lạ là, bên trong có một bức tượng Nữ Bồ Tát bị xích sắt trói chặt vào bốn góc miếu. Tạo hình tà ác khiến không ai dám động vào. Cuối cùng, có hai sinh viên đại học đã dùng búa đập gãy xích, đẩy đổ pho tượng để công trình được tiếp tục.Tượng Bồ Tát bị xích trong miếu đào.
Hoàng hôn buông xuống, công việc trong ngày kết thúc. Gia đình nhà họ Lý tìm được một khoảng sân trống để hạ trại nghỉ qua đêm. Còn nhóm sinh viên thì may mắn hơn, họ được bố trí ở trong nhà dân gần đó. Gia đình Lý nghỉ ngơi dưới đèn trại.
Sinh viên nghỉ ngơi trong nhà dân.
Trong khi Phan Tử và Lôi Tử chạy đi chơi đánh bao giấy, Lý Duy Hán quay lại và thấy cháu nội mình không tham gia. Dưới ánh đèn vàng vọt, Lý Truy Viễn đang chăm chú đọc một cuốn sách có chữ nhỏ li ti. Sau một thời gian dài đọc bằng kính lúp, anh đã dần quen và hiểu ra dụng ý của tác giả. Cuốn sách này không chỉ dạy kiến thức, mà còn rèn luyện khả năng cảm nhận và hình dung. Trong đầu anh, vô số đường nét của mắt, mũi, miệng đang dần biến dạng, hoà trộn, chờ ngày có thể khớp vào một khuôn mặt thực tế. Lý Duy Hán quan sát cháu chơi và đọc sách.
Lý Truy Viễn chăm chú đọc sách chữ nhỏ.
Lý Truy Viễn nhận ra ý định đặc biệt của tác giả.
Lý Truy Viễn hình dung khuôn mặt biến dạng trong đầu.
Bên kia sân, nhóm sinh viên cũng đã tụ tập, mở một buổi trà đàm dưới bóng đèn. Một chàng trai tên Tiết Lượng Lượng, người ban ngày cùng nhóm với Lý Truy Viễn, mang một miếng bánh mì đến cho anh. Nhóm sinh viên họp trà đàm dưới bóng đèn.
Tiết Lượng Lượng tặng bánh mì cho Lý Truy Viễn.
Đúng lúc đó, một sinh viên khác tên Triệu Hòa Tuyền đang hùng hồn phát biểu: “Tương lai của tôi, ở Mỹ! Ở đất nước của tự do và giấc mơ!” Lý Truy Viễn ngước nhìn, chỉ dùng thuật xem tướng đơn giản cũng thấy rõ: Hôn nhân trắc trở, cô độc cả đời. Triệu Hòa Tuyền hùng biện về giấc mơ Mỹ.
Lý Truy Viễn xem tướng Triệu Hòa Tuyền.
Người tiếp theo phát biểu là Tiết Lượng Lượng. Anh bước ra, bình tĩnh và khiêm tốn. "Tương lai của tôi, ở Đại Tây Nam. Chuyên ngành của tôi là thủy lợi, và tôi tin rằng đó là nơi tôi có thể cống hiến. Năng lượng là nền tảng cho sự phát triển, và thủy điện Đại Tây Nam sẽ là nguồn năng lượng cho cả quốc gia." Trong khi các bạn học cười thầm, những người dân làng xung quanh lại nhiệt liệt hoan hô. Tiết Lượng Lượng bắt đầu phát biểu bình tĩnh.
Tiết Lượng Lượng trình bày tầm nhìn thủy điện.
Dân làng nhiệt liệt hoan hô Tiết Lượng Lượng.
Triệu Hòa Tuyền cảm thấy bị chọc tức, đứng dậy chất vấn: "Làm bộ làm tịch! Có cơ hội đi Mỹ, tôi không tin cậu sẽ không đi!" Tiết Lượng Lượng chỉ lắc đầu, điềm tĩnh phân tích về quy luật phát triển kinh tế và dự đoán rằng trong tương lai, đầu tư vào bất động sản ở các thành phố lớn sẽ là một lựa chọn khôn ngoan. Lời nói của anh khiến cả nhóm sinh viên cười ồ lên, cho rằng anh thật ngớ ngẩn. Lý Truy Viễn lại âm thầm xem tướng cho Tiết Lượng Lượng: Duyên phận thuận lợi, sống lâu bình an. Triệu Hòa Tuyền chất vấn Tiết Lượng Lượng gay gắt.
Tiết Lượng Lượng dự đoán đầu tư bất động sản.
Lý Truy Viễn xem tướng Tiết Lượng Lượng.
Đêm đã khuya. Buổi trà đàm kết thúc. Mọi người chìm vào giấc ngủ say. Lý Truy Viễn đang ngủ bỗng rùng mình vì một cái lạnh buốt xương. Anh biết, mình lại nhập mộng rồi. Anh nằm yên, khẽ hé mắt. Mọi thứ vẫn như cũ, nhưng cái lạnh lẽo quỷ dị ngày một mãnh liệt.Lý Truy Viễn cảm nhận cái lạnh, nhập mộng.
Từ bậc thềm, một người phụ nữ mặc áo trắng, trên người quấn đầy xích sắt, bước lên. Làn da cô ta đen sém, thịt da không ngừng rơi rụng. Cô ta đi đến giữa sân, đầu quay quanh tìm kiếm. Khi ánh mắt cô ta sắp lướt tới, Lý Truy Viễn vội nhắm nghiền mắt.Người phụ nữ ma quái với xích sắt xuất hiện.
Một lúc sau, anh lại hé mắt ra nhìn, và chết lặng. Người phụ nữ đang đối mặt với anh! Khuôn mặt cô ta máu thịt lẫn lộn, chỉ có hàm răng trắng ởn là nổi bật. Cô ta từ từ tiến lại, ngồi xổm xuống, khuôn mặt kinh hoàng gần như áp sát vào mặt anh. Lý Truy Viễn nín thở, bất động. Sau một hồi lâu như cả thế kỷ, cô ta đứng dậy, quay đi. Lý Truy Viễn vừa thở phào thì cô ta đột ngột xoay cái đầu 180 độ ra sau, lại nhìn chằm chằm về phía anh.
May mắn, anh đã không động đậy. Dường như tin rằng anh chỉ có thói quen ngủ hé mắt, cô ta mới xoay đầu lại và tiến về phía nhóm sinh viên. Cô ta dừng lại giữa Tiết Lượng Lượng và Triệu Hòa Tuyền. Bàn tay xương xẩu đầy giòi bọ của cô ta giơ lên, nhắm vào cổ Tiết Lượng Lượng.
Đột nhiên, bóng đèn trên sân chập chờn. Cái đầu người phụ nữ lại lật ngược ra sau nhìn bóng đèn, rồi xoay trở lại. Nhưng lần này, sau cú xoay, khuôn mặt cô ta đã hướng về phía Triệu Hòa Tuyền. Hai bàn tay cũng tự nhiên di chuyển theo. Người phụ nữ tấn công Triệu Hòa Tuyền.
Ngay lập tức, bàn tay kinh hoàng ấy bóp mạnh xuống cổ Triệu Hòa Tuyền.
Số mệnh của hai chàng trai, trong một đêm, dường như đã được định đoạt theo hai hướng hoàn toàn trái ngược.
(Hết phần 16)