“He he, tôi chỉ xem xem cậu có thật sự ngủ không thôi.”

Gương mặt đầy máu thịt bầy nhầy đột ngột thò ra từ góc tối, gần đến mức Lý Truy Viễn có thể ngửi thấy mùi tanh tưởi lạnh lẽo. . Hàm răng trắng ởn, là nơi duy nhất thể hiện biểu cảm, đang hé mở như một nụ cười quái gở.

Khuôn mặt kinh dị thò ra từ bóng tốiKhuôn mặt kinh dị thò ra từ bóng tối

Trước đó, Lý Truy Viễn đã nín thở chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng. Một người phụ nữ với thân hình cao lớn dị thường, giống hệt pho tượng trong miếu, túm lấy cổ Triệu Hòa Tuyền nhấc bổng lên không trung. . Từ nơi bàn tay cô ta ghì chặt, những đốm đen bắt đầu lan ra, nhanh chóng phủ kín toàn thân Triệu Hòa Tuyền, biến thành những mảng mụn mủ đen kịt, chảy ròng ròng xuống đất.

Người phụ nữ nhấc bổng Triệu Hòa TuyềnNgười phụ nữ nhấc bổng Triệu Hòa Tuyền

Người phụ nữ xách Triệu Hòa Tuyền đi về phía con đập. Giữa đường, thân vẫn tiến về phía trước, nhưng cái đầu lại đột ngột xoay ngược 90 độ, đôi mắt trống rỗng dán chặt vào Lý Truy Viễn. .

Người phụ nữ quay đầu nhìn Lý Truy ViễnNgười phụ nữ quay đầu nhìn Lý Truy Viễn

Cô ta đang quan sát mình!

Lý Truy Viễn nằm im như chết, giả vờ ngủ say. Anh biết, đây là một cuộc cạnh tranh sinh tử. Nếu anh để lộ sơ hở, người phụ nữ sẽ bỏ Triệu Hòa Tuyền lại và tóm lấy anh. Hơi lạnh buốt giá liên tục quay trở lại, thử thách ý chí của anh. Để chống chọi, anh buộc mình chìm sâu vào những thuật toán phức tạp trong sách tướng học, phớt lờ cơn ngứa ngáy trên mặt do những mảnh thịt thối của cô ta văng trúng.

Cuối cùng, màn đêm cũng yên tĩnh trở lại.

Sáng hôm sau, Lý Truy Viễn tỉnh dậy, thấy Triệu Hòa Tuyền vẫn bình an vô sự. Anh gần như đã nghĩ tất cả chỉ là một cơn ác mộng, cho đến khi vạch tay áo lên. . Hai đốm xám tro, to bằng đồng xu, đã xuất hiện trên cả hai cẳng tay anh.

Lý Truy Viễn phát hiện đốm lạLý Truy Viễn phát hiện đốm lạ

Không lâu sau, Tiết Lượng Lượng dìu Triệu Hòa Tuyền đi tới, sắc mặt hoảng hốt. Cổ của Triệu Hòa Tuyền đã hoàn toàn biến thành màu xanh đen. Anh ta lịm dần đi. La Đình Duệ, phó chỉ huy công trình, mặt sầm lại khi thấy cảnh tượng. . Ông nghiêm giọng mắng Tiết Lượng Lượng: “Ai bảo hai cậu hôm qua hành động bốc đồng, dùng búa đập thẳng vào tượng thần mà không cúng bái?”

Triệu Hòa Tuyền biến sắc, La Đình Duệ chất vấnTriệu Hòa Tuyền biến sắc, La Đình Duệ chất vấn

Hóa ra, đêm qua chính Tiết Lượng Lượng và Triệu Hòa Tuyền đã phá miếu.

“Mau đưa cậu ta đến chỗ pho tượng!” La Đình Duệ ra lệnh. “Để tạ tội trước đã, rồi mới đi bệnh viện.”

Họ tìm thấy pho tượng Nữ Bồ Tát bị vứt chỏng chơ trong một con mương đầy phế liệu. ##Lý Truy Viễn, Tiết Lượng Lượng cạnh tượng Nữ Bồ Tát##. Tiết Lượng Lượng lập tức quỳ xuống, cúi đầu sám hối. ##Tiết Lượng Lượng cúi lạy trước tượng thần##. Lý Truy Viễn thì cẩn thận quan sát. Pho tượng bị bào mòn nghiêm trọng, nhưng khóe miệng vẫn còn sót lại một vệt sơn trắng, tạo thành một nụ cười ma quái vĩnh hằng. ##Lý Truy Viễn quan sát kỹ khuôn mặt pho tượng thần##.

Sực nhớ lại câu hát vè ông nội hay đọc, Lý Truy Viễn chắp tay, lẩm nhẩm:

“Hôm nay dâng cúng người, năm sau tế người đi. Tình người đến đây là hết, người có hài lòng không? Có oan báo oan, có thù báo thù, người đời đều khổ mệnh, người đừng làm trái ý.” ##Lý Truy Viễn đọc câu hát vè trước tượng##.

Lời vừa dứt, anh kinh ngạc giơ tay lên. Đốm xám trên tay anh đã co lại chỉ bằng hạt đậu, màu sắc cũng nhạt đi rất nhiều. ##Lý Truy Viễn giơ tay, đốm xám trên cánh tay mờ dần##. Anh nhìn sang Tiết Lượng Lượng. Tiết Lượng Lượng cũng vạch tay áo mình ra, đốm xám của anh ta không những không nhỏ đi, mà dường như còn sậm màu hơn. ##Tiết Lượng Lượng kiểm tra cánh tay, đốm xám to hơn##.

Đúng lúc đó, La Đình Duệ cầm hương tới. ##La Đình Duệ đưa hương cho mọi người##. Ông không nói nhiều, cởi nút áo, ngồi phịch xuống trước pho tượng. ##La Đình Duệ ngồi than vãn trước tượng thần##. Bằng một giọng Nam Thông lơ lớ, ông bắt đầu kể lể, từ những ngày tháng khổ cực trước giải phóng, cho đến ý nghĩa vĩ đại của việc xây dựng công trình thủy lợi vì dân vì nước. Lời lẽ của ông vừa chân thành, vừa thống thiết, lay động lòng người.

Nói xong, ông đứng dậy, kéo Triệu Hòa Tuyền đang mê man lại, nắm đầu anh ta dập mạnh xuống đất ba cái. ##La Đình Duệ kéo Triệu Hòa Tuyền dập đầu##.

Lý Truy Viễn để ý thấy, sau màn cúng bái đầy “chuyên nghiệp” này, đốm xám trên tay anh gần như đã biến mất. Anh liếc xuống bệ tượng, phát hiện một hàng chữ khắc nhỏ: “Bạch Gia Nương Nương”. ##Lý Truy Viễn đọc chữ khắc dưới bệ tượng thần##.

Vậy ra đây không phải Nữ Bồ Tát.

La Đình Duệ sắp xếp một chiếc xe đưa cả ba đến bệnh viện thành phố. ##Ba người lên xe rời công trường đi bệnh viện##. Trên đường đi, tình trạng của Triệu Hòa Tuyền lại xấu đi. Mọi khổ đau dường như đều đổ dồn lên một mình anh ta.

Tại bệnh viện, trong lúc ngồi chờ kết quả, Lý Truy Viễn đột nhiên cảm thấy một cơn đau xé óc ập đến. ##Lý Truy Viễn ôm đầu, tái mặt vì đau khổ##. Tầm nhìn mờ đi, cảm giác như linh hồn sắp lìa khỏi thể xác. Anh biết, căn bệnh tâm lý của mình lại tái phát, do chấn động từ việc phá giải được bí mật của cuốn sách tướng học đêm qua.

“Tiểu Viễn, em sao vậy?” Tiết Lượng Lượng lo lắng hỏi, vội lấy khăn ấm lau mồ hôi cho anh. ##Tiết Lượng Lượng lau mặt cho Lý Truy Viễn##.

Nhờ sự quan tâm của người anh mới quen, Lý Truy Viễn dần ổn định lại. ##Lý Truy Viễn và Tiết Lượng Lượng trò chuyện##. Đúng lúc này, anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc, vang dội từ cuối hành lang.

“Mẹ kiếp, chuyện gì thế này!”

Là giọng của ông nội! Lý Truy Viễn vội chạy tới. Trước cửa một phòng bệnh, anh thấy ông nội Lý Tam Giang tay cầm kiếm gỗ đào, đang đứng chắn trước mặt dì và chị họ Anh Tử. ##Lý Tam Giang bảo vệ trong phòng bệnh hỗn loạn##. Trên hai giường bệnh, ông bà ngoại của Anh Tử đang co giật dữ dội, máu tươi từ mắt, tai, mũi, miệng không ngừng trào ra, nhuộm đỏ cả ga giường. Giữa những tiếng rên rỉ đau đớn, hai giọng nói già nua đứt quãng vang lên, đầy tuyệt vọng:

“Tha mạng… tha mạng… Bạch Gia Nương Nương!”

(Hết phần 17)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 17: